Ngôn từ uyên thâm ảo diệu vậy đó.
"Đói" này nhưng không phải là "đói" đó.
Khi Châu Dị nghiêng người đè lên cô, Khương Nghênh chủ động nghểnh cổ cắn yết hầu anh.
Đôi mắt Châu Dị đong đầy nụ cười đểu giả.
"Không phải chơi chán rồi sao?"
Khương Nghênh hé mắt nhìn Châu Dị, cả người thả lỏng đến độ tạo cho người khác cảm giác cô cực kỳ lười biếng.
"Anh Dị."
Yết hầu Châu Dị dịch chuyển: "đây!"
Cái gọi là ký ức da thịt chỉ cần một lần, thì sang lần thứ hai sẽ trở nên rất quen.
Khương Nghênh cảm thấy Châu Dị là tay lão luyện trong phương diện này, mỗi lần anh đều khiến cô thấy vừa dễ chịu lại lần lượt chịu bại trận.
Hôm nay Châu Dị đặc biệt chu đáo ân cần, và có cả sự chân thành nữa.
Đầu tiên là Châu Dị hôn lên môi đỏ mọng của Khương Nghênh, rồi dần dần lần xuống dưới, nâng niu từng tí một.
Những lúc xúc động gợi tình, thân thể Khương Nghênh cong lên, những âm thanh ẩn nhẫn dường như nức nở hơn.
Châu Dị cười thầm.
"Chơi chán rồi?"
Khương Nghênh không nói gì, một lúc sau, một câu nói phát ra từ kẽ răng.
"Đồ khốn!"
Khương Nghênh hưởng thụ xong, bắt đầu lấy chân đá Châu Dị.
Châu Dị đưa mắt nhìn cô. Khương Nghênh lấy chân đạp vào dây nịt trên lưng anh, vẻ mặt lạnh lùng, lời nói cũng chẳng mấy tình cảm .
"Xuống đi!"
Châu Dị nghe nói, không giận mà lại cười.
"Xuống đi?"
Khương Nghênh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuu-vat/3539318/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.