Chương trước
Chương sau
Chỉ còn nửa tháng nữa là quyết định ai sẽ được thăng chức trở thành trưởng phòng mới của phòng kinh doanh, tất cả mọi người ai cũng đều đang nổ lực hết mình. Hầu như ai cũng vô cùng căng thẳng, ăn cũng không ngon miệng, duy chỉ có Nguyệt Oản Oản và Lý Tinh là thư thả như không có chuyện gì. Hai người vừa ăn bánh snack vừa nhìn mọi người

"Mọi người đều đang rất cố gắng"

"Được thăng chức đồng nghĩa với tăng lương, cũng là cơ hội để tiếp xúc với những nhân viên cấp cao khác nên ai cũng muốn có được cơ hội này. Oản Oản, em không muốn tham gia thật sao?"

Nguyệt Oản Oản vô tư trả lời

"Không! Em còn trẻ, thời gian còn dài, tranh với mọi người làm gì chứ." Cái gì của mình cũng sẽ là của mình", đợi đến lúc thời cơ đến em tự nhiên sẽ lên đời thôi"

Lý Tinh lắc đầu nhìn Oản Oản, vỗ vỗ tay rồi thả like

"Anh đã xem thường em rồi!"

Nguyệt Oản Oản mỉm cười. Thật ra đó chỉ là lý do phụ thôi, lý do chủ yếu vẫn là cô không có kinh nghiệm, không thể điều hành tốt nên chỉ đành đợi lần khác thôi. Nhưng người ta thường nói cơ hội qua đi thì khó mà trở lại được, liệu đây là cơ hội duy nhất đối với cô?

"Anh nghe nói Tiểu Vy hôm qua đã ở lại đây không về nhà"

Nguyệt Oản Oản ngạc nhiên nhìn Lý Tinh rồi đưa mắt về phía Tiểu Vy

"Cậu ấy không cần mạng nữa à? Hành hạ cơ thể mình như thế"

Nguyệt Oản Oản tức giận đi đến chỗ Tiểu Vy. Tiểu Vy vẫn tập trung làm việc nên không để ý Oản Oản đã đứng ngay bên cạnh mình

"Tiểu Vy, cậu dừng lại ngay, mình có chuyện muốn nói với cậu"

Có vẻ vì quá tập trung nên Tiểu Vy không nghe Oản Oản nói, cô vẫn tiếp tục công việc của mình. Oản Oản thấy vậy liền nắm lấy cánh tay của Tiểu Vy điều đó khiến Tiểu Vy giật mình

"C-cậu sao vậy Oản Oản?"

Tiểu Vy ngơ ngác nhìn gương mặt cau có của Oản Oản

"Cậu trả lời mình, cậu có cần mạng nữa không?'

Tiểu Vy chớp chớp mắt, gương mặt ngây thơ

"Cậu nói vậy là sao? Mình vẫn rất tốt mà?"

Nguyệt Oản Oản tức giận

"Cậu làm việc quên cả ngày đêm, không ngủ đủ giấc sẽ khiến sức khỏe ngày càng xấu đi. Hơn nữa cậu ngủ lại tập đoàn, vừa không có chăn vừa không có nệm, vừa lạnh vừa ảnh hưởng cột sống cậu có biết không hả? Cậu nhìn cậu xem, đôi mắt của cậu đã mệt mỏi đến như vậy mà cậu vẫn cố chấp"

Lý Tinh từ phía sau đi đến tiếp lời Oản Oản

"Phải đó Vy Vy à, dù có bận như thế nào thì cũng cần phải nghỉ ngơi chứ? Ngủ đủ giấc, tinh thần tốt hơn làm việc sẽ có hiệu quả hơn"



Tiểu Vy nhìn Oản Oản và Lý Tinh với gương mặt đầy sự hối lỗi. Cô nắm lấy tay của Oản Oản

"Oản Oản, mình xin lỗi! Mình không nên làm như vậy"

Nguyệt Oản Oản thở dài

"Ngươi cậu phải xin lỗi là chính bản thân cậu đó!"

Tiểu Vy gật đầu, mỉm cười nhìn Oản Oản và Lý Tinh. Thật may vì bên cạnh cô có những người bạn tuyệt vời luôn lo lắng cho cô, nếu không cô sẽ ngược đãi bản thân đến kiệt sức mất.

Nguyệt Oản Oản nhìn lên đồng hồ rồi nhìn Tiểu Vy

"Còn hơn ba mươi phút nữa mới đến giờ nghỉ trưa nhưng hôm nay cậu nghỉ sớm một chút đi. Thử giãn một lúc rồi cùng bọn mình đi ăn"

Lý Tinh vỗ nhẹ vài cái lên vai Oản Oản

"Em quên chuyện gì phải không?"

Nguyệt Oản Oản ngơ ngác nhìn Lý Tinh

"Chuyện gì?"

"Em còn phải qua toà nhà A để nấu bữa trưa cho Mộ Khuynh đó"

Phải rồi ha! Tối hôm qua sau khi dự tiệc về, Mộ Khuynh có nói với cô rằng mỗi buổi cô phải sang toà nhà A để nấu bữa ăn cho anh ấy, và tất nhiên cô sẽ được thưởng như một việc làm thêm giữa giờ. Nguyệt Oản Oản mãi lo cho Tiểu Vy mà sắp quên mất việc quan trọng này.

"Vậy...chút nữa anh đưa cậu ấy đi ăn nha? Sẵn tiện ghé siêu thị mua cho cậu ấy vài lon sữa, nước ép trái cây nữa"

"Anh biết rồi!"

"Dù sao giờ em cũng không có gì để làm ở đây, em sang bên kia làm bữa trưa cho sếp đây"

Cũng giống như hôm trước, nguyên liệu nấu ăn đã được chuẩn bị sẵn, Oản Oản chỉ việc đến và nấu thôi.

Phòng làm việc của Mộ Khuynh

"Mời sếp ăn trưa!"

Mộ Khuynh nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay

"Sao hôm nay cô nấu nhanh quá vậy?"

Nguyệt Oản Oản vừa lau muỗng đũa vừa nói

"Do ở bên đó tôi không có việc gì làm nên mới sang đây nấu ăn cho sếp sớm hơn bình thường"

Mộ Khuynh vừa đi vừa chỉnh cúc áo ở cổ tay



"Tôi còn tưởng cô trốn việc!"

"Trốn cái đầu anh!"Nguyệt Oản Oản thầm nghĩ. Đại boss của cô ngoài việc trêu chọc cô ra thì không có việc gì để làm hay sao ấy.

Nguyệt Oản Oản gắp mỗi món một ít cho vào bát của Mộ Khuynh

"Hay ngày mai tôi làm món rau cho sếp ăn nha? Ăn thịt hoài không tốt đâu"

Mộ Khuynh thắc mắc nhìn cô

"Trong các món này cũng có rau mà?"

"Ý tôi là món toàn rau ý"

Mộ Khuynh tỏ vẻ khó chịu

"Muốn ăn thì tự cô đi mà ăn"

Nguyệt Oản Oản ngơ ngác nhìn Mộ Khuynh. Bộ anh ta có vấn đề gì với rau à? Không đúng, nhiều rau mới đúng. Bình thường anh ta vẫn ăn rau rất tốt nhưng sao nói đến món toàn rau thì lại khó chịu? Thật khó hiểu.

Kể từ lúc Nguyệt Oản Oản đề cử một món toàn rau cho bữa ăn hôm sau thì Mộ Khuynh không thèm nói chuyện với cô nữa, cô cảm thấy vô vị nên ăn nhanh rồi chuồng về phòng làm việc.

"Vy và Anh Tinh cũng về rồi à?"

"Oản Oản, em có muốn giúp một tay không?"

"Dạ?"

"Anh muốn giúp Vy Vy một tay. Em biết đó, để làm tốt dự án này thật sự rất khó"

Nguyệt Oản Oản gật đầu đồng tình với Lý Tinh. Tuy không tham gia vào xây dựng đề án nhưng cô cũng có xem qua một chút thông tin mà bên trên đưa xuống. Do yêu cầu của Lý Thị quá cao nên độ khó của dự án cũng tăng lên đáng kể.

"Được! Chúng ta cùng làm đi! Khi Vy ký được hợp đồng với Lý Thị trở thành tân trưởng phòng thì nhớ mời bọn này một chầu thịnh soạn là được!"

"Như vậy có được không? Dù sao đây...."

Nguyệt Oản Oản ngắt lời Tiểu Vy, nháy mắt

"Coi như để lấy kinh nghiệm!"

Tiểu Vy vừa vui vừa cảm động nhìn Oản Oản và Lý Tinh

"Cảm ơn hai người rất nhiều!"

Cả ba cũng nhau xây dựng đề án, mỗi người một ý rồi chọn lọc tạo thành một hệ thống hoàn chỉnh
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.