Chương trước
Chương sau
Nơi tổ chức dạ hội là một toà nhà vô cùng sang trọng, đó thường là nơi tổ chức các bữa tiệc lớn của giới thượng lưu, là nơi chỉ có nhà giàu thực thụ mới có thể bước vào. Đứng trước sự nguy nga của nó, Oản Oản có chút lo lắng

"Mau lên, chúng ta vào trong thôi"

Nguyệt Oản Oản khoác tay Mộ Khuynh, cả hai cùng nhau sánh bước tiến vào sảnh tiệc.

Khi cánh cửa được mở ra, tất cả mọi ánh nhìn đều hướng vào Mộ Khuynh và Nguyệt Oản Oản. Mọi người đều không khỏi kinh ngạc trước sự đẹp đôi của hai người

"Một nhu một cương, đúng là cặp đôi trời định"

"Sếp Mộ thì lanh lùng điển trai, cô gái bên cạnh thì đáng yêu ngọt ngào. Đây đúng là một sự kết hợp hoàn hảo"

"Nhưng cô gái đó là ai chứ? Bạn gái của anh ấy à?"

"Tôi chưa từng nghe nói Mộ Khuynh có bạn gái bao giờ "

Nguyệt Oản Oản chưa từng được mọi người chú ý nhiều đến vậy, cô có chút hoảng loạng nhưng vẫn cố gắng giữ cho vẻ mặt điềm tĩnh hết mức có thể. Người xưa hay nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, vẻ mặt của cô có thể bình tĩnh nhưng đôi mắt thì không. Mộ Khuynh thấy vậy vỗ nhẹ vào tay Oản Oản, nhẹ nhàng nói

"Đừng sợ! Có tôi ở đây!"

Mộ Khuynh cùng Nguyệt Oản Oản tiến vào bên trong sảnh tiệc, Oản Oản không quên vừa đi vừa gật đầu chào hỏi những vị đứng gần đó. Dù đang sánh bước cùng Mộ Khuynh nhưng cô vẫn cảm thấy khoảng cách giữa mình với những người đang có mặt ở đây quá lớn. Ai ai cũng ăn mặc vô cùng sang trọng và quý phái, nhìn thoáng qua cũng biết đều là người có địa vị cao trong xã hội.

"Cô muốn ăn gì thì cứ lấy đi, không cần phải ngại"

Nguyệt Oản Oản nhìn Mộ Khuynh, không ngờ hôm nay anh ấy lại dịu dàng và chu đáo đến như vậy. Lúc anh ấy vỗ vào tay động viên cô, cô có cảm giác như dù cho bây giờ trời có sập xuống thì Mộ Khuynh cũng sẽ thay cô chống đỡ. Cô không khỏi cảm động, nhìn anh bằng đôi mắt thâm tình

"Nhưng nhớ là đừng ăn nhiều quá, nhơz giữ thể diện cho tôi"

Mảnh tình vừa hình thành trong lòng Oản Oản trong phút chốc vỡ tan. Hoá ra không phải anh ta lo lắng cho cô mà là anh ta sợ cô sẽ làm anh ta mất mặt. Nguyệt Oản Oản, cô đúng là quá ngây thơ mà!



Khi Oản Oản đang chú tâm lựa chọn thức ăn thì ánh đèn chợt tắt

"Không phải chứ?"

Nguyệt Oản Oản cố gắng đi tìm Mộ Khuynh trong bóng tối. Một lúc sau cô vớ được một cánh tay săn chắc

"Sếp! Anh đừng bỏ rơi tôi trong bóng tối như vậy chứ?"

Trên sân khấu xuất hiện ánh sáng, một người phụ nữ bước lên đứng giữa trung tâm. Hoá ra đó là nữ doanh nhân nổi tiếng Liễu Na Anh, bà ấy cũng là chủ của bữa tiệc này.

"Cảm ơn các vị đã dành ra những thời gian quý báu để đến tham dự buổi dạ hội của tôi"

Giọng nói của bà ấy đầy quyền lực pha chút quyến rũ, nụ cười của bà ấy lại vô cùng ngọt ngào. Đúng là một người phụ nữ tài sắc vẹn toàn nhưng cuộc sống của bà ấy không được viên mãn cho lắm. Năm ba mươi tuổi, Na Anh ly hôn chồng, một mình nuôi hai con nhỏ, cuộc sống vô cùng chật vật và khó khăn. Nhưng nhờ sự nổ lực không ngừng, bà đã trở thành nữ doanh nhân thành đạt như ngày hôm nay. Còn người chồng kia của bà thì đã đi thêm bước nữa và đã có cho mình những đứa con khác. Quả nhiên, ông trời không cho ai tất cả. Nhìn vào đôi mắt chứa đầy tâm sự kia cũng khiến mọi người hiểu được khoảng thời gian đó Na Anh đã vất vả như thế nào.

"Hôm nay tôi đã rất vinh dự khi Mộ tổng nhận lời tham dự bữa tiệc này. Xin mời Mộ tổng lên đây để cùng tôi thông báo một việc quan trọng với tất cả mọi người."

Nguyệt Oản Oản định buông tay để Mộ Khuynh bước lên nhưng cô cảm giác như anh ta không có chút động thái nào. Khi nghe tiếng vỗ tay, Oản Oản nhìn lên sân khấu

"Đó...đó không phải sếp sao? Vậy người này là ai?"

Cô ngơ ngác quay sang nhìn người đang đứng bên cạnh mình. Trong màn đêm, cô nghe thấy một giọng nói mang chút phóng túng pha lẫn châm biếm

"Hoá ra cô chỉ xem tôi là người thay thế thôi à?"

Nguyệt Oản Oản giật mình buông tay ra, cô hoảng sợ lùi ra xa đụng trúng bàn thức ăn. Xấu hổ quá đi mà, hoá ra người mà cô cầm tay nãy giờ lại là một người xa lạ. Oản Oản bối rối cắn móng tay, cũng may là đèn tắt nếu không cô thật sự không biết giấu mặt đi đâu nữa.

Bất chợt xung quanh trở nên yên ắng, tất cả mọi người đều hướng về sân khấu



"Liễu Thị và Kim Hoán sẽ hợp tác với nhau trong dự án xuyên quốc gia mà Kim Hoán đã công bố trong tháng trước"

Dự án xuyên quốc gia? Phải rồi, tháng trước Kim Hoán đã làm dư luận dậy sóng vì tiếc lộ một dự án khủng. Không ngờ là nó sắp được tiến hành rồi. Nếu thành công chắc chắn vị trí của Kim Hoán trên trường quốc tế sẽ được nâng cao hơn nữa. Lúc đó, người làm nhân viên của Kim Hoán cũng sẽ được thơm lây. Nhưng dự án lớn và quan trọng như thế này sẽ không để một tay nghiệp dư như cô làm đâu.

"Thôi kệ, dù sao cũng được hưởng tiếng thơm"

Sau khi công bố xong, Liễu Na Anh cùng Mộ Khuynh khiêu vũ một bài, mọi người bên dưới cũng bắt cặp với nhau để khiêu vũ, chỉ có Oản Oản cứ mãi mê ăn uống thôi vì dù có người mời cô nhảy thì cô cũng có biết nhảy đâu.

Nhảy được một lúc thì Mộ Khuynh đi đến chỗ cô

"Cô không ra đó nhảy với mọi người à?"

Nguyệt Oản Oản cầm lấy một ly rượu vang, nhấp môi

"Tôi không biết nhảy!"

Mộ Khuynh cướp ly rượu trên tay Nguyệt Oản Oản đặt xuống bàn, nắm tay cô kéo đi

"Tôi dạy cô!"

Mộ Khuynh cầm tay trái của Oản Oản đặt lên vai mình, tay còn lại thì đặt phía trên lòng bàn tay trái của anh

"Cô cứ bước theo nhịp chân của tôi là được"

Nguyệt Oản Oản ngoan ngoãn nghe lời, cẩn thận bước theo bước chân của Mộ Khuynh, anh lùi chân trái cô tiến chân phải, cứ như vậy.

"Không khó lắm phải không?"

Quả thật là không khó lắm nhưng tay của cô cứ phải với cao quá nên có chút mỏi. Dù đã mang đôi giày cao tám phân nhưng cô quá thấp so với Mộ Khuynh, nhìn cứ như cha dạy con gái khiêu vũ vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.