Nhưng đây có phải là một vật phẩm có cùng tính chất
với phiến đá Hồng Thần không?
Nghiệm chứng cũng dễ dàng.
Sở Trần duỗi tay nhặt phiến đá lên.
Với thực lực của thần biến cảnh của Sở Trần, anh nhặt một phiến đá nặng ngàn cân lên, giống như nhặt một tờ giấy trắng, nhưng anh rõ ràng cảm thấy trọng lượng của phiến đá này giống như một phiến đá Hồng Thần.
Sở Thần suy nghĩ một lúc rồi đưa phiến đá cho Liễu Như Nhạn: “Liều tỳ tỷ, tỷ có thể cảm nhận một chút.”
Liễu Như Nhạn cau mày: “Đè xuống có chút nặng.”
Nặng là đúng rồi.
Sở Trần nhìn Liễu Như Nhạn: “Còn gì nữa?”
Liễu Như Nhạn hiểu ý của Sở Trần, khí tức bao phủ phiến đá này, nửa hồi, Liễu Như Nhạn lắc đầu: “Ta không cảm nhận được chất liệu của phiến đá này, một phiến đá nhỏ, trọng lượng như vậy, còn là từ nhiều năm trước, thật không thề tin được.”
“Cũng là bởi vì nó đến từ thời cồ, mới sẽ có vẻ bất phàm như thế.” Sở Trần mở miệng, đồng thời hỏi: “Tỷ khồng phát hiện cảnh tượng bên trong phiến đá sao?”
“Bên trong phiến đá?” Liễu Như Nhạn không khỏi cố gắng nhận thử cảm nhận, cuối cùng lắc đầu.
Chẳng lẽ chỉ có thần biến cảnh mới cỏ thề cảm nhận được cảnh tượng bên trong phiến đá?
Sở Trần lấy ra phiến đá Hồng Thần đưa cho Liễu Như Nhạn: “Thử cái này xem?”
Liễu Như Nhạn sững sờ, không khòi nhìn Sờ Trần.
Làm thế nào mà Sở Trần lại mang theo một phiến đá nặng khoảng một nghìn cân?
Liễu Như Nhạn cũng không phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4124207/chuong-1711.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.