Có thanh niên võ giả rống to hơn, đồng thời chợt vọt tới.
Ánh mắt Liễu Như Nhạn lóe lên ý giết người.
Thân ảnh còn chưa động, phía sau Liễu Như Nhạn, ánh sáng kim bạc nồ bắn ra.
Lần lượt từng thân ảnh theo tiếng ngã xuống đất.
“Liễu tỳ tỷ, dọn dẹp đám giết người này, đừng làm bần tay ty.”
Sở Trần đi tới.
Vốn tưởng rằng di vật ván hóa núi Lang Cư Tư chỉ là thuần túy bị trộm, nhưng không ngờ rằng những người phụ trách bảo vệ di vật ván hóa đều bị tàn sát.
Sở Trần không biết tình hình cụ thề, nhưng từ lời nói của Liễu Như Nhạn, có thể thấy cảnh tượng xảy ra vụ trộm di vật văn hóa ỏ’ núi Lang Cư Tư thật bi thảm.
Liễu Như Nhạn giật mình nhìn Makoto Jono đã ngã xuống đất.
vốn dĩ cô còn tưởng rằng cho dù Sở Trần có ra tay, cũng sẽ giữ đội trưởng đội ngũ này, thiêm kim tập đoàn Jon, nhưng sự thật là Makoto Jono cũng giống như những người khác, trực tiếp bị Sở Trần giết chết trong vài giây.
“Ngươi ra tay…lại không có chút thương hoa tiếc ngọc.”
Liễu Như Nhạn nhìn Sở Trần.
Sở Trần cười trêu chọc: “Trước mặt Liễu tỷ tỷ, ai dám xưng hương, ai xứng là ngọc.”
Liễu Như Nhạn:
Sở Trần cười cười, sau đó nhìn chằm chằm chuyên gia vốn đã sợ hãi, nhẹ giọng nói: “Ngươi đi ra ngoài chờ chúng ta, có thể thử chạy, có lẽ có thể chạy ra khỏi núi Lang Cư Tư.”
Chuyên gia liền lăn một vòng chạy ra bên ngoài.
Lực chú ý của Chu Trần và Liễu Như Nhạn lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4124206/chuong-1710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.