Đi
Trần Đại Niên ngây người như phỗng.
Có loại cảm giác ra trận chưa kịp đánh đã tử vong.
Trường đao vừa mới nhấc lên còn chưa kịp bổ về phía Sở Trần, đã bị đè trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích.
Đột nhiên cả gia đình chỉ trích và đánh đập, khiến Trần Đại Niên hoàn toàn choáng váng.
Cả gia đình đều là kẻ lừa đảo…
Không đúng, không phải kẻ lừa đảo!
Trần Đại Niên phục hồi tinh thần lại, nhìn
ông nội mình, bệnh gút tra tấn nhiều năm, sớm đã đến mức không có cách nào đứng lên, tối nay lại có thể đứng lên.
Bởi vì Sở Trần.
Sở thần y!
Ánh mắt Trần Đại Niên đột nhiên nhìn về phía đông đảo người tự xưng là bệnh nhân của Sở Trần đã sớm chạy tới.
Người phụ nữ một tay bế con, tay kia cầm gạch.
Người thanh niên tức giận không thể cưỡng lại, đứng phía sau có mười mấy người bạn.
Chờ đa.
Bọn họ đều là thật?
Trần Bá Vương trầm mặc.
Sở Trần đứng ở chỗ cao trước cửa Liễu gia, ánh mắt đảo qua mọi người ở đây, đèn flash của phóng viên truyền thông không ngừng lóe lên, điên cuồng chụp ảnh.
“Tôi là Sở Trần.” Thanh âm Sở Trần rất ôn hòa, lại phảng phất có lực xuyên thấu thật lớn, mỗi người ở đây đều nghe được rõ: “Nếu tất cả mọi người đều đang chờ tôi đáp lại, vậy thì, hiện tại tôi sẽ đáp lại chuyện xảy ra vào buổi chiều, đúng rồi, lời nói của tôi, cũng đại diện cho lập trường của y quán Liễu gia.”
Sở Trần dừng lại, tiếp tục nói: “Chiều nay, tôi ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4123850/chuong-1354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.