Khi còn bé cha mẹ đều rất bận rộn, cô ở nhờ nhà họ hàng, mỗi nám cùng cha mẹ quây quần, chỉ có hai ngày trước và sau sinh nhật, cho nên, khi còn bé, cô luôn chờ mong sinh nhật của mình.
Dần dần, lớn lên, một năm, sinh nhật của cô, cha mẹ cô đều không trở về.
Năm đó, Chung Oánh Oánh khóc suốt một ngày.
Thời gian trôi qua, Chung Oánh Oánh dường như đã chậm rãi quen với những ngày cha mẹ không ở bên cạnh.
Tất cả những gì cô biết là họ luôn bận, rất
bận.
Mỗi năm cỏ thể dành thời gian ở bên cạnh cô, càng ngày càng ít.
Chung Oánh Oánh thậm chí còn không biết cha mẹ mình rốt cuộc đang bận cái gì.
Chung Oánh Oánh nhẹ nhàng buông quyển sách trong tay xuống, ánh mắt hơi có chút ướt át, lại vội vàng lau đi.
Cô đã trưởng thành, không thể luôn khóc vì cha mẹ cô không ở cùng mình ngày sinh nhật.
Điện thoại đổ chuông.
“Oánh Oánh, cậu đang ở đâu? Mọi người chuẩn bị đi ra ngoài ăn tối.” Là giọng nói của
cô gái đeo kính kia, cô ấy là bạn cùng phòng của Chung Oánh Oánh, Hứa Tình.
Chung Oánh Oánh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, cười mạnh nói: “Tớ đang đọc sách, mọi người đi ăn trước đi.”
“Không được, các chị em đang chờ cậu.” Thanh âm Hứa Tình mang theo vài phần thần bí: “Hôm nay ăn cơm còn có khách thần bí nha.”
Chung Oánh Oánh bất đắc dĩ đứng lên: “Mười phút sau, gặp ở cửa.”
Trong phòng ngủ, Hứa Tình cúp điện thoại, quay đầu lại: “Oánh Oánh nói mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/4123768/chuong-1272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.