Tô Nguyệt cắn chặt môi, liếc nhìn về phía phòng của Tống Thu, nước mắt không kim được mà chảy ra.
Ngoài phòng khách, trong màn mưa, một người vội vàng cầm ô bước vào.
“Nhan Nhan.”
Tô Nguyệt nhìn Tống Nhan đang đi tới, trong lúc nhất thời thanh âm cũng mang theo tiếng khóc nức nở.
Tô Nguyệt ít nhiều cảm thấy khó chịu khi hai cô con gái kia bỏ đi trong đêm.
Dù sao, càng vào thời điểm khó khăn càng hy vọng gia đình một nhà đoàn kết, ứng phó cục diện.
Tuy nhiên, hai cô con gái đã bỏ đi, còn cậu con trai duy nhất nằm trên giường.
Cảm giác thê lương này tràn ngập lồng ngực Tô Nguyệt.
“Cha, mẹ, ông nội.”
Tống Nhan cầm một tấm thẻ
trong tay, đặt lên bàn, nói: “Đây là 20 triệu mà Sở Trần đã thắng tại Lễ hội đoạt Thanh ngày hôm qua, con hy vọng nó có thể hóa giải một chút cấp bách.”
Tống Nhan khẽ thở dài, “Nhà họ Tống nhất định còn chưa đến mức hủy hoại.”
Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt Tống Nhan, “Con không biết tại sao, nhưng trong lòng con cũng có chút mong đợi đối với Sở Trần.”
Lời nói vừa xong, Tống Trường Thanh và những người khác đã
choáng váng.
Lời của Sở Trần.
Trong vòng ba đến năm ngày, để nhà họ Hoàng đến xin lỗi.
Nếu loại lời này truyền ra ngoài, mọi người sẽ cười ra tiếng.
Tống Thiên Dương mở miệng vừa muốn nói gì đó, nhưng trong đầu không tự chủ được lại hiện ra cảnh tượng hắn nhìn thấy ở cửa lớn nhà họ Hoàng hôm nay.
Các vệ sĩ trong Nhà họ Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/398569/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.