“Không phải anh cả hành động hồ đồ, mà là, có người ở sau lưngđãkhống chế anh cả.”
Vẻ mặt Tống Khánh Hạc vừa âm trầm vừa sợ hãi.
Vừa dứt lời, sắc mặt Tống Mục Dương liền biến đổi rõ rệt, “Lời con nói là thật sao?”
“Kỳ môn tướng thuật, có lá bùa Tiểu Nhân Thuật, ví dụ như con bái nhập Vu Thần Môn, liền có Hắc Vu Tiểu Nhân Thuật.”
Tống Khánh Hạc giọng nói run lên, “Chỉ có điều, chiêu thức của Hắc Vu Tiểu Nhân Thuật quá khó, con học ba nám cũng không học được!”
“Ý cùa con là vừa rồi Khánh Long cũng bị một chiêu thức Tiểu Nhân Thuật tương tự khống chế?”
Tống Mục Dương gắt gao siết chặt nắm đấm của hắn và nói: “Làm sao con chắc chắn rằng vị
đạo sĩ kia đã trở lại?”
“Bời vì, Tiểu Nhân Thuật cơ sờ là điều khiển động tác cơ thề của con người, nhưng vừa rồi ngay cả lời nói của anh cả cũng dễ dàng bị khống chế.”
Tống Khánh Hạc run lên nói: “Con tin rằng ỞThiền Thành, người duy nhất có thể làm được điều này là Trương Đạo trường, người đã ở nhà Tống Thiên Dương năm năm qua. Bằng không, con làm sao mặc dù đã về nhà ba năm nhưng không dám động thủ như vậ. Vị đạo trưởng kia tạo nghệ Kỳ môn tướng thuật
hơn con rất nhiều.”
“Đều là tại con”.
Tống Khánh Bằng buồn bực, “Nếu không phải tốinay con xuất hiện trước mặt Tống Nhan trước khi chúng ta khởi hành thìbọn họ sẽ không biết.”
“Hiện tại nói gì cũng vô dụng, về nhà trước, chúng ta tính kế lâu dài đi.”
Vẻ mặt Tống Mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/398470/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.