Sau 
Sở Trần dựng lấy bả vai Hạ Bắc, nhân lúc không có người nhận ra, lòng bàn tay của anh có một lá bùa được gấp đã dán phía sau lưng Hạ Bắc. 
Ánh mắt mấy người trong phòng lộ ra vẻ sắc bén. 
Con rề nhà họ Tống này thật là làm càn. 
“Không chửng minh được?’’ 
Hoàng Ngọc Hải khinh thường, “Được, tôi đáp ứng với cậu.” 
Hắn có 100% tin tưởng. 
Mọi người theo dõi, kim quang màu bạc của Hoàng Ngọc Hải trong tay cắm thẳng xuống. 
Đôi mắt sắc bén, “Hạ Bắc, giơ tay trái lên.” 
Hạ Bắc sững sờ. 
Khi Hoàng Ngọc Hải cầm kim bạc, Hạ Bắc vẫn có chút bối rối, dù sao anh cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy. 
Tuy nhiên, khi cây kim bạc rơi xuống, anh không cảm thấy gì. 
Hạ Bắc cuối cùng cũng hiểu được cảm giác vừa rồi của Sờ Trần. 
Nhìn Hoàng Ngọc Hải cầm kim bạc không ngừng kêu tên của mình, Hạ Bắc không khỏi nghĩ đến ba chữ đó … Bệnh thần kinh. 
Hoàng Ngọc Hải hét lên liên tục năm lần, bầu không khí trong phòng riêng đột nhiên trở nên kỳ lạ trờ lại. 
Tay trái của Hạ Bắc bất động. 
Sở Trần lần đầu tiên, có thể hắn đã nói dối sinh nhật của mình. 
Lần này, Hạ Bắc, anh ấy có cần thiết không? 
Hoàng Ngọc Hài hai mắt không ngừng mở to, không thể tin nhìn Hạ Bắc. 
Nó lại thất bại. 
Hắc Vu tiểu nhân thuật chưa từng thất thủ, tối nay lại quá tà môn như vậy. 
“Đây là bằng chứng của Hoàng thiếu gia sao?” 
Sở Trần không nhịn được cười, “Buổi biểu diễn này thật sự rất đặc sắc.” 
Trương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/398446/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.