Chương trước
Chương sau
Đây là Thiên Hào Bar, địa bàn của hắn ta.
Nếu Hoàng Ngọc Hải ở đây không vui, đó chính là do hắn thất trách.
“Trương Hào.” Hạ Bắc lên tiếng, giọng điệu mang theo sự tức giận.
Sở Trần là người mà mình gọi tới, bây giờ hắn ta ra tay với Sở Trần, không khác gì đánh vào mặt mình.
Đối với Trương Hào mà nói, Tiểu Bắc cũng là tồn tại không thề trêu chọc.
Tuy nhiên, có Hoàng Ngọc Hải
bên cạnh, thái độ của hắn ta tự nhiên rất hung hăng, hiện tại hắn đang đối phó với Sở Trần, chính là đang đại diện cho Hoàng Ngọc Hải.
Vẻ mặt của Sở Trần rất bình tĩnh, hắn bình tĩnh nói: “Chỉ cần nói một chút suy nghĩ trong lòng của mình thôi. Nói thật đi, nếu không phải là bởi vì thân phận của Hoàng Thiếu gia, có bao nhiêu người tin vào những chuyện thần bí mơ hồ như vậy? Nếu như Hoàng thiếu gia chứng minh được mình không phải đang giả thần giả quỷ, ta lập tức quỳ xuống ngay nhận lỗi với Hoàng
thiếu gia.”
Ánh mắt Hoàng Ngọc Hải lóe lên một tia lạnh lùng nghiêm khắc.
Mình lấy ra Hắc Vu tiểu nhân, vậy mà thành giả thần giả quỷ.
“Mày chỉ là con rể nhà họ Tống mà thôi. Nhìn thân phận của mày đi.”
Trương Hào lạnh lùng nói tiếp: “Hoàng thiếu gia cần gi phải chứng minh cho mày cái gi?”
“Không, tôi có thể chứng minh cho hắn thấy.”

Hoàng Ngọc Hải nói,” Nếu không, Hoàng Ngọc Hải tôi sẽ mang tiếng bắt nạt kẻ ngu.”
Hoàng Ngọc Hải nhìn Sở Trần,” Nếu tôi chứng minh được, cậu không cần quỳ trước mặt tôi, chỉ cần dùng đầu gối của cậu để đi ra khỏi Thiên Hào Bar.”
“Được.” Sở Trần trả lời không do dự.
Vẻ mặt của Hạ Bắc hơi thay đổi.
Anh đã nghe nói về kỳ thuật này.
Nếu như Hoàng Ngọc Hải thật sự
thực hiện như lời nói, Sở Trần đêm nay nhất định sẽ bị làm cho nhục nhã.
Vẻ mặt tự tin của Hoàng Ngọc Hải khiến Hạ Bắc lo lắng cho Sở Trần.
Xét cho cùng, dựa theo địa vị gia đình nhà họ Hoàng, không khó để tiếp xúc với phương diện này.
“Vậy thì để tôi đến thử.” Hạ Bắc lên tiếng, nhìn Hoàng Ngọc Hải, và nói ngày sinh của anh ấy.
Hoàng Ngọc Hải cau mày.
Sử dụng lá bùa tiểu nhân để kiểm soát Hạ thiếu gia.
Hạ Bắc, anh muốn dùng cách này để bày tỏ thái độ sao?
“Hạ Bắc, anh nên biết rằng anh đã chạm đến ranh giới cuối cùng của tôi.” Hoàng Ngọc Hải nói.
“Cho nên mới để tôi tới thử khả năng của Hoàng thiếu gia. Đều là công bằng cho đôi bên.”

Hạ Bắc đáp.
Gọi thẳng “Hoàng thiếu gia”.
Trong lòng Hạ Bắc như có lửa đốt.
Nếu điều này là ở Dương Thành, anh tuyệt không bao giờ nhịn điều này.
Nhưng trước mặt Hoàng Ngọc Hải, thế hệ trẻ của gia đình giàu có nhất của Thiền Thành, tại địa bàn của hắn, Hạ Bắc không có cách nào triệt để vạch mặt.
Hoàng Ngọc Hài nhìn Hạ Bắc một lúc và lắc đầu nhẹ nhàng, “Hạ Bắc, tôi sẽ cho anh thấy sự thật là tên ngốc này không đủ tư cách làm bạn của anh.”
Hoàng Ngọc Hải lấy ra một mảnh giấy bùa màu vàng khác, nhanh chóng tạo ra một người đàn ông bằng giấy bùa và viết tám ký tự của ngày sinh của Hạ Bắc.
Hắc Vu tiều nhân thuật.
Mặc dù Hoàng Ngọc Hải không thể nói rằng anh ấy đã thành thạo tuyệt kỹ, nhưng hắn ta hầu như chưa từng thất bại.
Anh ta kết luận rằng Sở Trần đã nói dối về ngày sinh.
“Chờ một chút.” Sở Trần đột nhiên nói.
“Làm sao? Mày sợ hãi?” Trương Hào chế giễu.
Sở Trần bỏ qua Trương Hào nhìn Hoảng Ngọc Hải, “Hạ thiếu gia
chính mình tới xác minh, như vậy, tôi muốn hỏi… Nếu anh không chứng minh được? Anh sẽ quỳ xuống sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.