Tan họp.
Ninh Quân Ngạn bảo Ninh Tử Châu ở lại.
“Chuyện đêm qua, Ninh Từ Mặc có phải cũng tham gia hay không?” Ninh Quân Ngạn thản nhiên hỏi một tiếng.
Ninh Tử Châu lắp bắp kinh hãi: “Vụ án không phải cảnh sát phá được sao?”
Ninh Quân Ngạn nghiêm túc nhìn chăm chú vào Ninh Tử Châu, một lát sau, chậm rãi nói: ‘‘Kết cục
của Ninh Quân Hà đã định trước, khó thoát khỏi cái chết. Ninh Quân Tiếu vừa rồi bày ra binh tĩnh, vừa vặn nói rõ, nội tâm hắn không bình tĩnh, hắn nhất định sẽ trả thu.”
“Trả thù cánh sát?” Ninh Tử Châu thốt lên.
“Vậy đương nhiên không có khả nảng, hắn muốn trả thù, là những người còn lại tham gia vụ án này.” Ninh Quân Ngạn nói: “VÍ dụ như, Ninh Tử Mặc, Sở Trần.”
Đồng tử Ninh Tử Châu chấn động mạnh.
Ước chừng nảm phút, Ninh Tử Châu lái xe, rời khỏi Ninh gia, đi thẳng đến Thiền Thành.
Dương Thành, tòa nhà lớn Tây Quan.
Ninh Quản Tiếu ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt trắng nõn, nhìn chăm chú vào một cái ghế dựa phía trước.
Chiếc ghế trống rỗng.
“Hết cách rồi a.”
Ninh Quân Tiếu lẩm bẩm, nhẹ nhàng đứng lên: “Em trai, ta không có cách nào cứu em đi ra, cho nên…dưới suối vàng, nhất định sẽ để cho bọn họ đồng hành cùng em.” Ninh Quân Tiếu lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại.
“Mục tiêu, Ninh Tử Mặc, Sờ Trần, Tống Thu, Hoàng Phủ Hòa Ngọc.”
Đêm qua xuất hiện mấy người ở bến tàu Thiên Nghiệp, Ninh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/2154623/chuong-866.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.