“Dương Tiểu cẩn!” Một nam thanh niên giận dữ mắng: “Ba đối xử với cô không tệ, cô cứ như vậy báo đáp ân dưỡng dục sao?”
“Dương gia chúng tôi thật sự nuôi một người hung ác độc địa.”
“Con thấy cô ta còn muốn ra tòa làm chứng chống lại cha chúng
ta, ngưò’i phụ nữ độc ác này.”
“Đáng đời bị trục xuất khỏi dỏng tộc Dương thị, à đúng rồi, cổ vốn không phải là người của dòng tộc Dương thị.”
Từng người lòng đầy phẫn nộ.
Ninh Tử Mặc vừa muốn mở miệng, Dương Tiểu cẩn đã đứng lên trước.
“Dương Khiêm đối xử với tôi không tệ.” Dương Tiểu cẩn nờ nụ cười, nhẹ nhàng cời khăn che mặt trên mặt mình xuống, từng bước từng bước đi về phía đám người Triệu Bích Liên: “Đúng là ân trọng như núi a, phần ân tình này, tôi đối với ông ta cả đời khó quẽn, các người có muốn thử hay không, tư vị trong đỏ.”
Khuôn mặt Triệu Bích Liên biến
ảo một chút, không dảm nhìn thẳng Dương Tiểu cẩn: ‘Vết thương trên mặt con, không trách đưọ’c cha con…”
“Đủ rồi.” Ninh Tử Mặc đứng lên, ánh mắt lạnh lùng đào qua: “Dương Khiêm buôn lậu người sống, coi mạng người như cỏ rác, các người cầu bất luận kẻ náo cũng vô dụng, các người tới nơi này, chỉ sợ không chỉ là để cho Tiểu Cần giải thích vô lực yếu ớt với cảnh sát.”
“Dường Tiểu cần, chỉ cần cô tự thú với cảnh sát, chuyện tối hôm qua ở bến tàu Thiên Bằng, không I liên quan gì đến cha, đều là do một tay cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vut-bo-chang-re-ngoc/2154621/chuong-867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.