*Thẩm Ngọc Đình Ta vẫn luôn cho rằng, Dương Thái Phù có ý với ta. Chỉ vì mỗi lần ta đi gặp Dương Uyển Âm, nàng luôn xuất hiện, hoặc là đến thỉnh an, hoặc là mang đồ cho tỷ tỷ. Chẳng lẽ đây không phải là để mượn cớ đến gặp ta ư? Mặc dù nàng chưa bao giờ chủ động nói chuyện với ta. Dương Uyển Âm là vị hôn thê của ta, hiền lành dịu dàng, bọn ta quen biết từ thuở nhỏ, môn đăng hộ đối. Ta và mẫu thân đều rất hài lòng về nàng ta. Ngày biến cố xảy ra, thật ra ta biết người đến là Dương Thái Phù, nhưng lại không đẩy nàng ra. Trong lòng thậm chí có chút, đắc ý. Nàng quả nhiên yêu mến ta, đã vậy, đổi người khác cũng không phải là không được. Nhưng khi ta nhìn thấy những giọt nước mắt đau khổ của Dương Uyển Âm, ta lại sinh lòng hối hận, vì vậy ta đổ hết mọi lỗi lầm lên Dương Thái Phù. Không nghe nàng biện minh giải thích, phớt lờ hoàn cảnh của nàng, mặc cho nàng bị bạc đãi, lạnh lùng đứng nhìn nàng bị trách phạt. Ta cho rằng, nàng nên trả giá cho lỗi lầm của mình, đây là quả đắng mà nàng tự chuốc lấy. Sau này Cẩn Chi ra đời, ta không từ chối yêu cầu của mẫu thân khi bà bế nó đi. Dù sao Dương Thái Phù còn nhiều thời gian, đợi nàng chuộc tội xong cũng không muộn. Trượng phu của Dương Uyển Âm qua đời, nàng ta cầu xin ta che chở. Ta vốn đã có lỗi với nàng ta, tự nhiên đồng ý. Ta nói với Dương Thái Phù rằng muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-song-hai-hoa-sen/5212373/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.