Sau khi trở về ta bắt đầu phát sốt, Giang Cận Tuyết cũng đổ bệnh, hơn nữa bệnh tình của hắn còn diễn biến nhanh hơn. Ta vuốt ve gò má gầy gò của hắn, có chút nghẹn ngào: “Huynh không được chết, huynh còn chưa lấy thân báo đáp đâu đấy.” Người trên giường mi mắt run run, nhưng không thể mở ra nổi. Phía sau truyền đến tiếng vỡ vụn, Thẩm Ngọc Đình đứng ngược sáng ở cửa, không nhìn rõ thần tình, thuốc đặc sệt văng khắp người hắn ta, hắn ta dường như không hề hay biết. Tiểu Yến nghe tiếng chạy vào, ghét bỏ đẩy hắn ta một cái. Ta nhìn thuốc vương vãi khắp sàn, có chút xót xa, đành đi bưng thêm một bát nữa. Giang Cận Tuyết mãi không tỉnh lại, ta gần như tuyệt vọng. Thuốc men khan hiếm, nhưng ta vẫn tiếp tục thử. Gạch đi hết phương thuốc này đến phương thuốc khác, ta cuối cùng cũng sụp đổ. Khóc òa một trận, mệt lả mà thiếp đi. Nửa đêm, trăng bạc tuyết sâu, ta bất an tỉnh giấc. Rèm cửa khẽ lay động, dường như có gió thổi qua. Ta trở mình đưa lưng về phía ánh trăng, khẽ nói: “Thẩm Ngọc Đình, đừng để ta hận ngươi.” Bóng người trước giường lay động, sự im lặng tràn ngập căn phòng, cuối cùng hắn ta cũng rụt tay lại. Không biết là ngày thứ mấy, ta canh bên lò thuốc, đã mơ màng, run rẩy tay lại gạch đi một phương thuốc, rồi không còn sức để nhấc tay lên nữa. Nỗi tuyệt vọng dày đặc bao trùm lấy ta, ta như rơi vào bóng tối vô tận, dù có vùng vẫy thế nào cũng không thấy hy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-song-hai-hoa-sen/5212372/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.