Tuy rằng Lâm Vị Quang dự đoán sẽ ký hợp đồng rất nhanh, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.
Chỉ một ngày, Chử Văn đã nhận được liên lạc của Hà thị, hẹn thời gian đến công ty ký tài liệu.
"Không phải anh nói phải vài ngày mới xong sao?" Lâm Vị Quang hiển nhiên không hề cảm thấy hài lòng đối với tin tức này, "Sao thời gian mới có một ngày đã muốn đi ký hợp đồng rồi?"
"Chứng minh hiệu suất làm việc của tôi cao." Chử Văn nói, dường như rất kiêu ngạo, không quên đòi phần thưởng cho mình, "Nhớ tăng lương cho tôi.’
Lâm Vị Quang ngược lại muốn trừ tiền lương của anh ta, đáng tiếc không được, cô là một cấp trên trưởng thành, không thể hành động theo cảm tính.
Chử Văn nhìn thấy cô có vẻ không vui, không khỏi nghi ngờ, "Ban đầu không phải cô nói phải nhanh chóng trở về Mạn Thành sao, bây giờ lại muốn ở lại thành phố A?"
Những chuyện vòng vo bên trong, Lâm Vị Quang không có cách nào nói với anh ta, đành phải thở dài, qua loa đáp lại: "Anh coi như tôi không muốn trở về làm việc đi."
Chử Văn tất nhiên nghe ra được cô trả lời không nghiêm túc, nhưng cũng thật sự không đoán ra được cái gì, tự mình suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ ra một khả năng.
"Nhìn dáng vẻ tiếc nuối của cô, đừng nói thừa dịp mấy ngày nay, nuôi một tình nhân nhỏ ở thành phố A đấy chứ?"
Lâm Vị Quang: "..."
Lời nói này tốt nhất đừng để Trình Tĩnh Sâm nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao/2102423/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.