Trước khi Hà Thư đến, mặc dù mơ hồ đã đoán ra được, nhưng khi thật sự nhìn thấy Lâm Vị Quang, trong lòng Hà Thư vẫn không khỏi sinh ra vài phần phức tạp như cũ.
"Lâm..." Anh ta theo bản năng muốn gọi cô Lâm, lại đột nhiên nhớ tới vấn đề thân phận hiện giờ, liền đổi giọng, "Sếp Lâm."
Lâm Vị Quang nghe thấy thì sững sờ một lúc, cũng ý thức được cách xưng hô của mình vừa rồi không thích hợp, nhưng cũng lười sửa lại, nghiêng người ý bảo anh ta đi vào.
"Không cần, tôi chỉ tới đưa đồ." Hà Thư nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt lướt qua Lâm Vị Quang, nhìn về phía người đang đi về phía bên này ở cách đó không xa, "Thưa ngài."
Lâm Vị Quang quay đầu lại, thấy Trình Tĩnh Sâm đi tới, liền cụp mắt xê dịch sang bên cạnh, giống như không định nói gì.
Hà Thư thấy hai người này giống như lại giận dỗi, lại có cảm giác giống như mấy năm trước ở chung dưới mái hiên, không khỏi có chút buồn cười, nhưng vẫn kiềm chế được biểu cảm của mình.
Anh ta tới để đưa quần áo cho Trình Tĩnh Sâm, nhiệm vụ hoàn thành, lập tức chủ động tạm biệt rời đi, một lần nữa trả lại không gian cho hai người.
Lâm Vị Quang không lên tiếng, dường như cũng không có ý định quan tâm anh nữa, tự mình đi về phía phòng bếp, muốn lục lọi xem trong tủ lạnh có thứ gì có thể làm bữa sáng hay không.
Tay bận rộn làm việc, nhưng thật ra tâm tư lại hoàn toàn không đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao/2102422/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.