Sau khi phát hiện người trông coi đã lâu chưa quay trở lại, mới biết được đã không thấy Lâm Vị Quang đâu nữa.
Sắp đến lúc người của Lâm Thành Bân tới tiếp ứng cho bọn họ, Lý Hồi bèn gọi người dẫn Lâm Vị Quang trở về, nào ngờ vài phút sau lại biết được, trên thuyền căn bản không hề có bóng dáng của Lâm Vị Quang.
Lý Hồi lập tức thay đổi sắc mặt, Trình Trọng Minh cũng không ngờ tới vào thời khắc quan trọng này đột nhiên lại xảy ra chuyện như thế, biểu cảm trở nên nghiêm túc, vội vàng sai người đi tìm.
Kết quả người muốn tìm vẫn chưa tìm được, ngược lại phát hiện một người đàn ông bị cái rương che khuất ở trong góc lầu một, chính là người nhận lệnh đi theo Lâm Vị Quang.
Hắn bị người ta đánh ngất từ phía sau, thật vất vả mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã bị lôi đi gặp cấp trên của mình, nhìn thấy khuôn mặt âm trầm kia thì giật mình hiểu được, mình đã phạm phải sai lầm như thế nào.
Hai chân hắn run cằm cặp, sợ tới mức suýt chút nữa là quỳ xuống: "Trọng, ông Trọng, cô Lâm lên boong tàu lầu một ngắm cảnh, tôi liền đi theo lên đó, không ngờ bị cô ấy mai phục... Nhưng cô ấy chắc chắn chưa chạy xa, chỉ là đang trốn ở đâu đó!"
Thuộc hạ bên cạnh cũng nhao nhao phụ họa theo, bọn họ vẫn chắc chắn rằng Lâm Vị Quang đang ở trên chiếc thuyền này, cho dù trốn kỹ đến đâu, chiếc thuyền cũng chỉ có như vậy, cuối cùng cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao/2102416/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.