Lâm Vị Quang nói ra mấy lời dữ dằn, Trĩnh Tĩnh Sâm chỉ trả lời cô một câu:
“Cháu đừng hối hận.”
“Lãng phí đêm nay thì cháu mới hối hận.” Lâm Vị Quang khẽ cười, cúi người hôn anh, nói tiếp, “Không phải lúc nào chú cũng gọi cháu là bạn nhỏ sao, cho chú cơ hội biến cháu thành phụ nữ đó.”
Trình Tĩnh Sâm bóp eo cô, mạnh mẽ ấn cô xuống giường.
Chuyện sau đó cứ thế mà thành.
Không biết Lâm Vị Quang lấy thuốc ở đâu ra, tác dụng vô cùng mãnh liệt, Trình Tĩnh Sâm vốn không phải một quân tử đoan chính, trước kia toàn dựa vào tự kiềm chế, bây giờ việc đến nước này rồi, anh không cần phải nhẫn nhịn gì nữa.
Khi thiếu nữ ngồi trên người anh, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh, gian xảo mà sinh động, anh chỉ muốn nhốt cô lại, trói chặt tay, bịt kín mắt, khiến cô không có nơi nào để đi, chỉ thuộc về một mình anh.
Dây cung lý trí đứt hoàn toàn, dụ.c vọng xâm chiếm mãnh liệt không còn ràng buộc, dâng trào lên.
Lâm Vị Quang bị đè sau lưng, trán mướt mồ hôi, ngón tay nắm chặt vải bên dưới, phát ra âm thanh rối loạn kìm nén, cắn môi phân cao thấp với đối phương.
Cô bắt đầu thấy hối hận đã mớm thuốc cho anh, dù là ai bị giày vò như thế vào lần đầu tiên đều không chịu nổi, quá đòi mạng.
Sau khi tự mình trải nghiệm mới phát hiện lý thuyết toàn là mấy thứ nhảm nhí, lúc làm thật đầu óc hỗn loạn rối rắm, ngoại trừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao/2102415/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.