Đoạn, cô thẹn quá hóa giận ném cái gối ôm qua, trố mắt trừng anh: "30 rồi còn không biết xấu hổ đi nghe lén con nít nói chuyện!"
Hành động này của cô nom chẳng khác gì đang làm nũng, Trình Tĩnh Sâm lấy một tay chặn gối lại, rũ mắt như cười như không nhìn cô: "30 rồi mà còn được nhóc con như cháu biên đạo cho diễn đấy."
Tên này còn nói nữa!
Lâm Vị Quang đang trong cơn giận, thật sự rất muốn mắng anh thúi tha vô liêm sỉ, tức giận đứng bật dậy khỏi ghế, trợn mắt với anh.
Trình Tĩnh Sâm thong thả ung dung, đầu mày khẽ nhếch, lấy vai diễn trưởng bối ra trêu chọc con nít vừa đúng chỗ ngứa, đoan chính song vẫn rất đểu cán.
Lâm Vị Quang không có cách nào khác, có nói cũng không lại anh, hầm hừ nửa buổi, dứt khoát nói hết những lời trong lòng: "Lão già thối!"
Trình Tĩnh Sâm cũng lười sửa lại cái thái độ coi trời bằng vung không biết lớn nhỏ này của cô, quả thật, ngồi ở địa vị cao quá lâu cũng đã mất đi cái gọi là đạo đức quan, dù sao cũng là cô nhóc 18, không nên cứ mãi xem cô là con nít được.
Nếu đối phương đã không xem anh là cha chú, thì anh cũng không nhất thiết phải sử dụng cách thức đối xử với con cháu để áp đặt lên người cô.
Nghĩ thế, ý cười của Trình Tĩnh Sâm cũng nhạt đi, ném gối ôm sang một bên, đưa mắt quan sát cô một cách vô cảm.
"Ba câu không thiếu một câu nào nói tôi già." Anh nhàn nhã lên tiếng, "Sao lúc dùng tôi không thấy cháu ghét bỏ."
Cách nói này rất khó để người ta không khỏi liên tưởng sâu xa. Lâm Vị Quang đã chuẩn bị sẵn khí thế ngút trời giằng co với anh, vừa nghe thế liền ngây ra.
Tuy rằng kết quả chưa thành, nhưng hành động ma xui quỷ khiến vẫn làm cô chột dạ không thôi.
Sau cùng không biết người này có phát hiện ra tâm tư trong nháy mắt kia của cô hay không, có điều lúc này nhìn thì hẳn là không rồi.
Cô cười nhạt một tiếng, quyết định không suy nghĩ về vấn đề khiến bản thân mất tự nhiên này nữa, vờ như không có chuyện gì ngồi về lại chỗ, "Tôi ghét gì đâu chứ, tôi còn đang tiếc vì không chọc cho Chu Vô Ngu tức phát khóc đây này. Chú không thấy dáng vẻ nhu nhược đáng thương của cô ta sao, tôi thấy còn đau nữa là."
Có phải là cô không biết mồm miệng anh đâu, bình thường chỉ cần hai câu là có thể chọc cho mình sôi máu, thật sự cô không muốn chịu sự tra tấn này đâu.
Tuy rằng là tranh luận, nhưng từ miệng của cô lại có thêm chút cô đơn, Trình Tĩnh Sâm đoan trang nhìn cô một hồi lâu, gần như là bật cười một tiếng thật khẽ khàng.
Anh luôn rất giỏi trong việc ăn nói, nếu có thể sơ lược thì chắc chắn sẽ không nói nửa câu vô nghĩa, dỗ dành với anh mà nói quả thật là lần đầu tiên.
Nhưng cảm xúc của nhóc con lại lồ lộ trên mặt, Trình Tĩnh Sâm đương nhiên biết cô muốn nghe điều gì nhất.
Tuy là Lâm Vị Quang còn bất mãn, nhưng không dám đáp lễ anh câu "lão già", thế là rộng lượng làm như không nghe thấy.
Cũng không còn sớm nữa, Trình Tĩnh Sâm thấy tâm trạng của cô có vẻ đã tốt hơn liền tống cổ cô về phòng ngủ, bảo cô ngoan ngoãn một chút.
Ngày mai không có tiết học ban ngày nên không cần đến trường, Lâm Vị Quang lại không quá buồn ngủ, vốn muốn làm phiền Trình Tĩnh Sâm một lát nữa, nhưng lại sợ anh lấy cái mác trưởng bối ra dạy dỗ, bèn thôi.
Trước khi về phòng, cô lại nhớ đến một chuyện, dừng lại ở khúc rẽ nhìn về hướng người đàn ông ấy.
Lâm Vị Quang ngủ không ngon giấc, giấc mơ lộn xộn, không nhớ kỹ một điều gì, cô ngáp ngủ xoay người xuống giường, tiện tay kéo tấm rèm ra.
Không còn sự che đậy, ánh nắng tươi đẹp phủ kín phòng, mất một lúc để thích ứng, cô mới đi vào phòng vệ sinh rửa mặt và thay đồ.
khá bất ngờ, Trình Minh Dật trả lời cô sau vài giây: 【Tối hôm qua tớ không tham gia tiệc sinh nhật của cậu ta, nhưng bạn tớ ở đấy, kể với tớ đó. 】
Thật ra cô tò mò từ lâu cái mối quan hệ thanh mai trúc mã ngâu si này, vừa lúc một trong hai đương sự không ở đây, ra vẻ hỏi thảm: "Hai cậu rốt cuộc là có quan hệ gì thế?"
Trình Minh Dật thậm chí còn không thèm nghĩ đến, xua tay, "Quan hệ cha con kết nghĩa."
Lâm Vị Quang rất lười diễn vai khiêm tốn, dứt khoát thừa nhận những nỗ lực của mình: "Học thêm sau giờ lên lớp đấy, thành tích mà không tăng thì tớ nghỉ học luôn cho rồi."
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng 20 đề thi mà Trình Tĩnh Sâm bắt cô làm lần trước quả thật đã mang lại tác dụng không hề nhỏ.
Sở Nguyên nghe cô nói xong, lại nhớ đến bình thường cô cố gắng biết bao nhiêu, không khỏi đau lòng thở dài, "Cũng đúng, không thể so sánh với cậu được."
Lâm Vị Quang hài lòng cất phiếu điểm, tâm trạng tốt đẹp chuyển biến rất nhanh, định bụng dùng phiếu điểm này đi vòi thưởng của ai kia.
Theo thói quen với tay vào hộc bàn lấy sách, lại bất ngờ đụng trúng một món đồ hình trụ, hình như là túi giấy, cô hoang mang lấy ra, là ly trà sữa.
Vẫn còn ấm, bên trên có dán một tờ giấy tính tiền, thời
gian bán sớm hơn vài phút cô đến trường.
Nếu mà cô đến sớm hơn một chút nữa thì có khi đã chạm mặt đối phương rồi cũng nên.
Lâm Vị Quang sửng sốt, quay đầu sang nhìn Sở Nguyên, thấy cô ấy cũng một mặt nghi vấn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]