Biên tập: Min
Sáng sớm hôm sau Lâm Vị Quang đã dậy rất dớm.
Lớp 12 Ứng Hoài sẽ tổ chức lễ khai giảng tại giảng đường của trường, yêu cầu học sinh phải ăn mặc chỉnh tề, đúng 7 giờ tập trung tại trường.
Ngày hôm qua Hà Thứ đã mang đồng phục đến cho cô, hai bộ đồ treo trên giá đồ, Lâm Vị Quang sờ chất vải, rất dễ chịu.
Hai bộ đồ được treo trên giá áo, một là đồng phục thể thao xanh biếc, một là đồ vest lịch sự được đặt may khéo léo, áo sơ mi trắng, váy chữ A và cà vạt, rất trang trọng.
Lâm Vị Quang chỉnh lại rồi đẩy cửa đi ra khỏi phòng ngủ, vừa được nửa bước đã ngửi thấy mùi hương cà phê thơm phức và tinh khiết trong không khí, còn có vị đắng chát, là cà phê đen.
Theo bản năng cô thả nhẹ bước chân, dừng ở ngã ba phòng khách và hành lang, nhìn về nguồn sáng cách đó không xa.
Sắc trời còn chưa hửng sáng, cửa sổ sát đất đang mở, ánh sáng nhu hòa mạ lên thân hình rắn rỏi cao lớn, người đàn ông ấy dựa vào lan can, anh đứng nơi ấy đẹp như một bức poster của bộ phim điện ảnh.
Không hiểu sao Lâm Vị Quang lại nảy sinh ra chút vắng lặng.
Cô đứng yên không động, lúc này mới chợt nhớ ra thân phận cao quý của Trình Tĩnh Sâm, có chăng là cũng đã trải nghiệm qua cảm giác bị phản bội và bị chúng bạn xa lánh từ lâu rồi cũng nên.
Dẫu sao thì ở cái tuổi này anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao/2102390/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.