Editor: ÓcCá
Tại thời khắc này thời gian giống như dừng lại.
Ôn Huyền cứ nhìn chằm chằm gương mặt anh gần trong gang tấc, nhìn sang lông mi dày đặc đen nhánh, nhìn sang mí mắt anh cụp xuống, nhìn sang chiếc mũi cao không thể chạm tới...
Đây là lần đầu tiên hai người cách gần như vậy.
Thế nhưng lại xảy ra bất ngờ, vội vàng không kịp chuẩn bị.
Cô thấy rõ mỗi một tấc trên mặt anh, thậm chí cả vết sẹo nhỏ ở thái dương của anh được mái tóc đen gọn gàng rũ xuống che lấp.
Có cơn gió thổi tới.
Làm rối những sợi tóc của cô.
Dường như cũng khiến cô rung động...
Đáy mắt Ôn Huyền lấp loé, hiếm khi lộ ra ý nghĩ khó hiểu thâm sâu.
Đầu thuốc lá được anh hít khí bắt đầu hiện lên một chút ánh lửa đỏ rực, lúc rời đi, khói mù tràn ra từ trong hơi thở của anh.
Tựa hồ giọng nói cũng bị thấm làn khói, nên khi nói chuyện giọng anh có chút trầm khàn: "Mượn cái hộp quẹt, cám ơn."
Anh nói xong thì quay người đi, thuốc lá được anh ngậm chặt giữa răng môi, trên tay tiếp tục bắt đầu bận rộn.
Ôn Huyền vẫn không nhúc nhích.
Cứ như vậy mà nhìn anh: "..."
Anh mặc áo T-shirt màu đen, tay áo xắn lên, cánh tay hơi dùng lực một chút liền hiện ra những đường gân xanh,cánh tay cầm công cụ rèn khí thon dài lại mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng.
Ôn Huyền nhìn chằm chằm hai cánh tay kia, đột nhiên nhớ lại có người từng nói qua một câu như vậy với cô.
Người đàn ông có ngón tay to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-treu-choc/1186983/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.