Editor: ÓcCá
Ôn Huyền: “……”
Không khí yên tĩnh một giây, hai giây sau.
Ôn Huyền ngồi trở về, cúi đầu tiếp tục ăn, một bên hung tợn nhai, một bên lầm bầm: “Coi như tôi chưa nói gì.”
Anh ta đi chết đi!!
Khiến cô tức giận đến nỗi lúc này nai con trong lòng cũng muốn động kinh.
Có phải anh ta đang trêu cô hay không, hay do cô quá không rụt rè, quá lưu manh!?
Ôn Huyền cúi đầu tức giận, nhét đầy đồ ăn trong miệng, hai má căng phồng, rất giống một con sóc, cực kỳ dễ thương.
Lục Kiêu thoáng liếc nhìn cô, bộ dáng kia liền rơi vào đáy mắt anh.
Anh cúi đầu, tiếp tục ăn.
Khóe môi lại tựa như hơi cong lên.
Sau đó hai người không nói chuyện nữa, Ôn Huyền tỏ vẻ cô muốn tức giận hai mươi phút trước rồi mới miễn cưỡng để ý đến anh.
Hai người ăn xong, thu dọn chén dĩa vào phòng bếp.
Vốn dĩ cô không nghĩ thu dọn, rốt cuộc cô là người được nuông chiều, nhưng thấy Lục Kiêu đứng dậy đi phòng bếp, cô cũng làm bộ như mình siêng năng, nên đi theo anh.
Tuy rằng thời gian hai người gặp mặt không nhiều lắm, nhưng rốt cuộc nơi này là địa bàn của anh, cô quyết định vẫn nên nói với anh một chút chuyện ngày mai cô phải đi.
Kỳ thật cô cũng có thể thần không biết quỷ không hay rời đi, suy cho người ở nơi này xoay lưng chính là cả đời, đi thì đi không nói thì thế nào đâu?
Dù sao cô cũng là một người không tâm không phổi.
Nhưng không biết sao, cô vẫn muốn nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-treu-choc/1186981/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.