Editor: ÓcCá
Trứng luộc nước trà trong tay liền không còn thơm ngon nữa.
Toàn thân cô kinh ngạc ngồi ở chỗ đó, máy móc nhét đồ ăn trong tay vào miệng, nhạt như nước ốc.
Từ đầu đến cuối cô không hề quay đầu, tựa như vẫn vô cùng bình tĩnh, thản nhiên ngồi đó.
Không ai chú ý, khóe mắt của cô đã hơi hơi co rúm.
Dì mỉm cười đứng dậy, điềm đạm dịu dàng nhìn Lục Kiêu:
"Mấy ngày nay quá bận bịu, khẳng định mệt muốn chết rồi, cậu đợi một tí, dì đi lấy đồ ăn cho cậu, hôm qua tôi và Ôn tiểu thư cùng nhau làm bánh ta ba (1),bánh trà, một hồi nếu còn muốn đi ra ngoài, thì hãy mang theo một ít bên người, đi đâu mà đói bụng có thể lấy ra ăn."
(1) thức ăn chính thay cơm của dân tộc Tạng, Trung Quốc
Lời này vừa ra, bất luận Lục Kiêu nghe được thế nào, ngược lại là cả người Ôn Huyền đã cứng đờ.
Khoan, khoan khoan...!
Làm bánh thì đúng là có làm, nhưng sao lại trở thành đặc biệt làm cho anh ta rồi?
Có lẽ cô cảm thấy hơi hơi chột dạ, cho nên sau khi nghe như vậy, liền có chút rất không thích hợp.
Ôn Huyền tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Chỉ là không biết có phải ảo giác của cô hay không, sau khi dì nói xong, cô tựa như phát giác có một ánh mắt ở phía sau nhìn qua đây.
Giống như đang nhìn chằm chằm cô.
Khiến cô bỗng cảm thấy như đang ngồi trên bàn chông.
Nhưng điều này cũng chưa tính là gì, lúc cô đang vùi đầu không nói một lời,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-treu-choc/1186978/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.