Hơi thở của Lâm Gai lúc ghé sát vào tai khiến tai Khương Tư Ý nóng và ngứa. Cô vội ngồi thẳng lưng, diễn trò nghiêm túc không gợn sóng, trỏ cho Lâm Gai vài món.
Thật ra Lâm Gai chẳng muốn chọc cái tai kia.
Nửa ngày trời không gặp, cô lo ngay ngáy không biết Khương Tư Ý có sốt lại không. Lúc chạy chạy đến nhà hàng, lại phát hiện cái danh phận "bà xã chính chủ của Khương Tư Ý" đã bị tước từ đời nào.
Cái tính dính người lại tái phát, cô muốn ghé sát lại gần Khương Tư Ý.
Và cô thật sự muốn hỏi, là ghé vào tai nói nhỏ mấy câu, ai ngờ lại làm cho cái tai đỏ ửng lên...
Là tai nạn thôi.
Song trái tim trống rỗng cả nửa ngày trời cũng vô tình được lấp đầy.
Sau khi được Khương Tư Ý chỉ điểm, Lâm Gai thấy đồ ăn Khương Tư Linh thích chiếm quá nửa mười món trên bàn. Khẩu vị của hai chị em rất giống nhau, khá dễ đoán.
Để thể hiện sự thân thiện, Lâm Gai cầm đũa chung thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Khương Tư Linh, bung nở nụ cười độc quyền.
Bề ngoài thì vui vẻ hòa thuận, chứ thực ra Khương Tư Linh tránh mắt của Lâm Gai.
Lâm Gai gắp cho cô bao nhiêu, cô ăn sạch bấy nhiêu.
Khương Tư Linh: "Ợ!"
Lâm Gai: ...
Tạm thời đặt đôi đũa chung xuống. Phong thủy nhà họ Khương ổn không? Sao hai chị em sợ cô thế này. Tuổi không hạp à?
Khương Tư Linh không sợ Lâm Gai như Khương Tư Ý, nhưng vì lý do lịch sử để lại, ít nhiều vẫn có.
Hồi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-ninh-vien/4685453/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.