Lúc bước ra khỏi cơ quan, trời đã chạng vạng. Xe cộ, tiếng người và đèn đường bắt đầu sáng, báo hiệu một buổi tối mùa hè lại đến.
Một ngày bình thường như mọi ngày, mùng Sáu tháng Bảy.
Nhưng với Khương Tư Ý, lại có cảm giác gì đó không thật. Cô nhìn tờ giấy chứng nhận đỏ chói trong tay, ngỡ mình đang mơ.
Hai người con gái kề vai nhau. Một người cười dịu dàng, một người cười cứng nhắc như tượng. Và Khương Tư Ý là pho tượng đó. Cô lại liếc sang Lâm Gai bên cạnh, nụ cười của chị tuy nhạt nhưng rất thật, mắt chị có niềm vui.
Đây là tấm ảnh chung đầu tiên của họ.
Nếu là cô của ngày hôm qua, có cho đoán một vạn lần cũng không ra, tấm ảnh chung đầu tiên lại là ảnh cưới.
Kết hôn rồi?
Khương Tư Ý nghĩ, thấy thật khó tin.
Kết hôn nhanh vậy sao? Mà còn lấy...
Cô quay sang, len lén liếc người bên cạnh. Người con gái trong tấm ảnh cưới đang ở ngay đây, sự hiện diện của chị, rõ ràng và chân thực, kéo cô ra khỏi cơn mơ.
Song, hai người trông chẳng giống một cặp mới cưới chút nào, mà giống hai người dưng vô tình gặp nhau hơn. Khoảng trống giữa họ đủ cho hai người nữa chen vào.
Lâm Gai dường như đang tìm gì đó, nhìn về phía trước một lúc, rồi lại xem điện thoại, cuối cùng bảo Khương Tư Ý: "Đi với chị."
"Dạ? À, vâng."
Gần đó có một trung tâm thương mại. Lâm Gai dẫn Khương Tư Ý vào một tiệm trang sức.
Lâm Gai nói: "Chưa chuẩn bị trước, nhưng lấy nhau rồi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-rao-ninh-vien/4685422/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.