Buổi chiều hôm ấy bà Thảo Linh bước đi thơ thẩn bên dòng suối nước nóng. Đôi mắt bà như vô hồn nhìn mọi vật xung quanh. Mọi cử chỉ của bà không thể lọt qua tai mắt của mấy tên bảo vệ. Bà lẩm bẩm một mình.
- Vàng ! Vàng !
Rồi cười ngặt nghẽo một mình. Bà bước đến nhà kho, đưa mắt nhìn vào đó.
Thảo Sương nhìn bà gọi:
- Dì ơi !
Bà cười nói vào:
- Mày là đứa ăn trộm ư?
Thảo Sương gào lên:
- Dì ơi, con là Thảo Sương đây mà. Dì cứu con ra đi.
Bà lẩm bẩm một mình:
- Thảo Sương ! Mày là Thảo Sương hả?
- Vâng, dì cứu con ra khỏi nơi này đi.
Bà ta lại cười:
- Ở trong ấy có vui không?
Thảo Sương lắc đầu:
- Dì mở cửa cho con ra đi. Con sợ ma lắm.
Bà ngơ ngác:
- Ma ở đâu mà mày sợ?
Thảo Sương khóc sướt mướt:
- Dỉ điên rồi sao? Tại sao lại như vậy?
Bà ta ngơ ngác:
- hả? Mày nói ai điên vậy?
Thảo Sương như đã hiểu:
- Có lẽ hắn đã hành hạ dì ra nông nổi này đây, phải không dì?
Rồi bà cười như điên như dại. Thảo Sương cảm thấy ngậm ngùi:
- Trời ơi ! Sao mà hắn tàn nhẫn đến như vậy chứ?
Bà gật gưỡng bước đi:
- Thôi, tao hổng thèm nói chuyện với mày nữa đâu. Tao đi tìm vàng đây.
Thảo Sương giật mình gọi giật giọng:
- Dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-qua-song-du/2525219/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.