Tư Mã Nhuệ vô cùng hoang mang, Bạch Mẫn này là người như thế nào vậy?! Xem ra cũng đành phải chờ Mộ Dung Phong trở về rồi hỏi nàng thôi. 
Như có một cơn gió nhẹ thổi qua, Mộ Dung Tuyết ngẩng đẩu đã chẳng thấy một ai trước mặt, nàng biết từ giờ nàng đã được an toàn rồi, trở về nhà của mình, cũng không còn đôi mắt xấu xa nào vây quanh nàng nữa, nghĩ như thế, nhưng trong miệng lại mơ hồ buông một tiếng thở dài, giật mình, vậy tốt rồi, còn gì phải lo nữa? 
Suốt cả đêm, trong mộng toàn là tiếng nói nụ cười của Bạch Mẫn, Tư Mã Nhuệ thầm nhủ, thật là tà môn, sao mình lại vương vấn một nam tử trẻ tuổi quen biết sơ sơ như thế? Hắn không phải đoạn tụ mà. (Juu: cả nhà quá biết từ này rồi nhỉ *cười gian*) 
Tuy nhiên, Mộ Dung Phong vẫn chưa trở về, thật khiến cho Tư Mã Nhuệ càng thêm lo lắng. 
Hắn tìm Yên Ngọc hỏi: “Nàng ấy nói khi nào thì trở về?” – Thanh âm rất là sốt sắng, dọa Yên Ngọc nửa ngày không phản ứng được, mắt mở to sững sờ bất động. 
“Ta hỏi ngươi khi đi Mộ Dung Phong có nói khi nào thì sẽ về không? Ngươi ngớ ngẩn rồi à?” – Tư Mã Nhuệ mất kiên nhẫn hỏi lại lần nữa. 
Yên Ngọc nhìn Tư Mã Nhuệ, trong lòng vô cùng tò mò, sao đột nhiên lại nhớ tới thái tử phi, nhưng ngoài miệng lại cung kính trả lời: “Khi thái tử phi đi đã được Thái hậu nương nương đích thân phê chuẩn, Thái hậu nương nương cũng không hạn chế thời gian trở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-qua-ngan-nam-yeu-chang/1621055/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.