Trác Siêu Việt bất đắc dĩ cười khổ, vô ý thức nghịch chiếc đũa trong tay, "Em cũng không biết có thật sự hữu dụng hay không..." Trác Siêu Nhiên nhìn thoáng qua ngón tay thon dài lơ đãng cầm chiếc đũa, ngực dội lên một cảm giác nặng nề khó hiểu. Vất vả thành lập công ty xuất nhập khẩu, Trác Siêu Việt cũng không hề để ý, quyết tâm học khẩu ngữ bốn năm, bây giờ lại nói không biết có hữu dụng hay không... Giống như tất cả những việc cậu ta làm, chẳng qua chỉ để giết thời gian mà thôi. Trác Siêu Nhiên thở dài một hơi, vẫn không bỏ xuống được sự nặng nề đeo bám. Nhiều năm như vậy qua đi, mỗi lần đối mặt với vẻ mặt này của Trác Siêu Việt, anh vẫn không tự giác nghĩ, nếu lúc trước anh không nhất thời thiếu suy nghĩ, Trác Siêu Việt cũng không phải rời khỏi quân ngũ. Những ngày sống hăng hái nhất của cậu ta có lẽ là những ngày cố gắng đạt thành tích suất sắc trên trường huấn luyện, mặc dù đó là quãng thời gian đổ mồ hôi nhiều nhất. Bọn họ vẫn có thể tựa vào sô pha uống rượu, có thể nâng cốc chí khí nói phải có ngày lên làm sư đoàn trưởng, còn có thể so sánh tửu lượng ai tốt hơn, ai hít đất được nhiều hơn... Đáng tiếc, một sai lầm của Trác Siêu Nhiên làm cho những ngày đó đặt một dấu chấm hết. Em trai anh rời quân ngũ. Cơm áo không lo nhưng cuộc sống cậu ta dường như đã không còn mục tiêu, mỗi ngày mơ mơ màng màng mà sống. Mỗi đêm Trác Siêu Việt bắt đầu đến quán bar, học hút thuốc, còn học "Dùng tiền mua phụ nữ một đêm"... "Đừng dùng ánh mắt đó nhìn em..." Trác Siêu Việt ngồi đối diện anh cầm lấy chén trà lạnh trước mặt, đặt lên môi nhấp, nụ cười ác ý, "Em sẽ nghĩ anh đối với em có ý ghen tỵ..." Trác Siêu Nhiên liếc nhìn người tự kỷ ám thị trước mặt, "Nhị thiếu gia, tất cả những gì cậu có tôi đều có, tôi ghen tỵ với cậu cái gì?" "Nhỡ anh tự kỷ thì sao?" "Tôi đâu phải là cậu?" Nói đến tự kỷ, Trác nhị thiếu gia là có tiếng. Trên cơ thể mình không chấp nhận bất cứ tỳ vết nào. Ngay cả vết sẹo nhỏ cũng phải tìm bác sỹ phẫu thuật xóa bỏ... Trừ dấu răng trên vai phải kia. Nhớ tới dấu răng đó, Trác Siêu Nhiên nhịn không được hỏi. "Lần này về có đi "Lạc Nhật" không?" Nghe câu hỏi đó, tay Trác Siêu Việt cầm đũa dừng lại, ý cười mang chút hoảng hốt. "Không, đã lâu em không đi." "Không muốn tìm cô ấy?" "Đàn ông có lý tưởng như em, muốn dạng phụ nữ nào không có, tìm cô ta làm gì?" Trác Siêu Việt điềm nhiên nhún vai, tiếp tục ăn ngon lành. "Đừng nói chuyện tào lao nữa, ăn nhanh chút, sắp muộn giờ bay rồi." Nói xong, Trác Siêu Việt men theo truyền thống im lặng trên bàn ăn tiếp tục lấp đầy bụng. Nhìn thấy cậu ta cố trốn tránh, Trác Siêu Nhiên không khỏi thở dài. Ở trong mắt người khác, Trác nhị thiếu gia phong lưu thành tính, phóng đãng tùy tiện, chỉ có anh biết, trong lòng Trác Siêu Việt không thể xóa được hình bóng một người con gái... Cho đến bây giờ Trác Siêu Nhiên chưa được gặp cô gái ấy, tưởng tượng không ra một cô gái phong trần đến tột cùng xinh đẹp thế nào mà làm cho Trác Siêu Việt mỗi ngày đều đến quán bar ngắm nhìn, cả đêm không về. Cho đến một ngày, anh về nhà, thấy Trác Siêu Việt cầm gương soi dấu răng trên vai phải, vẻ mặt hoảng hốt. Sau nhiều lần tra hỏi, Trác Siêu Việt mới chịu mở lời, đại thể anh biết được là: Trác nhị thiếu gia không tiếc tung năm vạn đồng, mua cô ấy một đêm... Có điều, sau một đêm đó, cô gái kia bỏ đi. Trác Siêu Việt đến "Lạc Nhật" tìm cô rất nhiều lần, nhưng cô như bốc hơi khỏi thế giới này, tìm đâu cũng không thấy. Hắn hỏi tất cả những người quen biết cô, thế như không ai biết cô tên thật là gì, cũng không ai có cách nào liên hệ. Thứ duy nhất cô để lại cho Trác Siêu Việt là vết thương trên vai phải. Vì không kịp thời rửa sạch băng bó, miệng vết thương nhiễm trùng loang ra, trên vai phải hắn lưu lại một dấu răng rất sâu... Tuy chưa bao giờ Trác Siêu Việt thừa nhận hắn động lòng vì cô gái kia, nhưng Trác Siêu Nhiên biết, hắn đối với cô nhớ mãi không quên. Vì lúc thay quần áo, hắn thường xuyên nhìn dấu răng trên vai ngẩn người, trong mắt nhiệt tình vẫn nóng cháy như xưa. Giấc mộng làm quân nhân tiêu tan, người phụ nữ trong lòng ra đi không lời từ biệt. Từ đó về sau, Trác Siêu Việt không còn quan tâm để ý bất kì điều gì, tiền tài, sự nghiệp, phụ nữ... nhưng thứ đàn ông mơ ước nhất, hắn đều có, cũng không chút để tâm, giống như tất cả những thứ đó hắn chỉ cần quơ tay là có được, có cũng không sao, không có cũng chẳng sao. Nếu có thể, anh rất muốn giúp em trai mình tìm được cô gái kia, nói với cô ấy: Không phải cô gái nào cũng may mắn như cô ta, có thể làm cho người đàn ông như Trác Siêu Việt động lòng... Trác Siêu Nhiên lại không nghĩ được, người con gái anh muốn tìm giờ này đang ghé vào bên giường, cầm danh thiếp của anh đặt trên đầu gối, tay chậm rãi vuốt, cẩn thận ngắm nhìn hàng chữ trên đó. Quân khu S, sư đoàn N, đội X, Trác Siêu Nhiên. Di động: ########## Điện thoại cố định: ####### Email: ######## Mộc Mộc ghé vào giường, mỉm cười nhìn danh thiếp, mắt híp lại như đường chỉ. Ngay cả hộp thư điện tử cũng có, sau này muốn viết thư tình không phải rất tiện sao? Thư tình, nên viết cái gì đây? Hay là vẫn viết câu này: Em đã thích anh rất lâu... Em biết anh thích uống rượu mạnh, thích nghe Exodus, thích màu lục, còn nữa, thích những cô gái tóc dài... Đúng không? À, còn có thể viết thêm một câu: Em vì anh mà để tóc dài... Không biết hắn nhận được thư sẽ có phản ứng thế nào? Có giống tối hôm đó hay không? Đương nhiên, nếu có thể, cô hy vọng lại có thể gối trên vòm ngực trần của hắn, viết lên làn da bóng mượt còn lấm tấm nước, trái tim cô nhộn nhịp lên trong lồng ngực... Không nói không rằng, linh hồn Mộc Mộc lại phiêu diêu đến buổi tối hôm đó. Hắn ôm cô ngồi trong hồ, nghe nói là mạch suối nước nóng, giàu khoáng chất. Cô không ngửi được mùi khoáng vật, chỉ ngửi được mùi xạ hương phả ra từ hắn, làm cho thần trí người ta lơ đãng. Hắn ôm cả người cô đặt trên đùi mình, hai tay ôm lấy thắt lưng cô. "Tối hôm nay, vì sao tìm anh?" Hắn ghé vào bên tai hỏi, hơi thở phả đến, làm cho xương cốt cô tê dại. Cô đỏ mặt né tránh, một bàn tay khoát lên vai hắn, một bàn tay ở trên ngực viết: "Bởi vì, em thích anh đã rất lâu... Em biết anh thích uống rượu mạnh, thích nghe Exodus, thích màu lục, còn nữa, thích các cô gái tóc dài... Đúng không?" Hắn nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn. "Anh còn thích ngững cô gái ngồi trong lòng mình viết chữ... Giống như em vậy!" Biết rõ là hắn dỗ mình, nhưng khóe mắt Mộc Mộc vẫn cười, vẻ mặt như cô gái nhỏ sa chân vào thiên đường tình yêu. Hắn hôn ngón tay cô, đầu lưỡi ướt át vòng quanh ngón áp út, cảm giác ấm áp từ ngón áp út truyền đến trái tim. Nghe người ta nói ngón áp út có dây thần kinh nối liền với tim, thì ra là thật. Trái tim bị nụ hôn của hắn làm run lên, Mộc Mộc cười thẹn thùng rút ngón tay về, ở ngực hắn tiếp tục viết. "Anh còn thích cô gái thế nào?" "Anh còn thích cô gái..." Hắn cúi đầu, ánh mắt gian tà đảo quanh người cô, Mộc Mộc có dự cảm xấu. Quả nhiên, tay hắn ôm sát, làm cơ thể mềm mại cô cọ sát vào mình, "Không mặc quần áo." "Anh xấu quá."Cô ôm cổ hắn, ngước lên mỉm cười. "Vậy sao? Thế anh sẽ xấu cho em xem..." Hắn làm loạn lên, thực sự rất xấu! Hắn đặt cô lên chiếc khăn tắm cạnh hồ, biến cô thành muốn sống không được, muốn chết không xong, thiếu chút nữa kêu thành tiếng. Quá trình bị bắt nạt đó, bây giờ Mộc Mộc nhớ đến, nhịn không được lấy chăn trùm mặt, khuôn mặt đỏ ửng, cả người nóng lên. Cái đầu không lành mạnh nhớ đến từng hình ảnh, Mộc Mộc đột nhiên nghĩ ra một vấn đề mấu chốt, đột ngột bật dậy. Cô quên nói cho anh phương thức liên hệ! Hơn nữa lúc đó anh nói: "... Nếu có gì không thoải mái, cô có thể gọi điện, gửi tin nhắn cho tôi." Nhưng bây giờ cô không hề có dấu hiệu gì, làm sao có thể gửi tin nhắn? Mộc Mộc ảo não vỗ đầu, cái đầu ngu ngốc này, nếu cô để lại cách liên hệ cho anh, nói không chừng xuất phát từ trách nhiệm và phép lịch sự, anh có thể gửi tin nhắn hỏi thăm cô, vậy là cô có thể danh chính ngôn thuận mà nhắn lại... Đúng là ngốc nghếch hết thuốc chữa. Hay là cô bẻ gãy cổ tay mình, gửi tin nhắn cho anh, "Tay của em đột nhiên bị gãy." Chắc anh sẽ vội vàng chạy đến, nếu làm tốt có thể cả đời anh sẽ chịu trách nhiệm với mình. Nhưng nghĩ đến sau này không được đàn dương cầm, còn có khả năng bị anh nghĩ mình lừa bịp tống tiền, Mộc Mộc quyết định từ bỏ ý tưởng điên cuồng đó. Suốt một buổi chiều, Mộc Mộc ôm di động ngồi khoanh chân trên giường, ngẫm xem nên gửi tin nhắn thế nào cho Trác Siêu Nhiên. "Đội trưởng Trác, xin chào, tôi là Tô Mộc Mộc..." Mộc Mộc chống cằm suy nghĩ, lời dạo đầu thế này có vẻ quá khuôn mẫu, rất nhàm. "Vết thương của em không có vấn đề gì, anh đừng lo lắng." Mộc Mộc lắc đầu, không được, vết thương không có việc gì tại sao phải gửi tin nhắn cho người ta, rõ là ăn no không có việc gì làm. Không bằng viết... "Nếu vết thương của em không việc gì, có thể gửi tin nhắn cho anh không?" Cái này rất đáng yêu, nhưng ý định quyến rũ lại quá rõ ràng. Nếu không hay nói thẳng vào vấn đề. "Trác Siêu Nhiên, anh còn nhớ rõ đêm đó bốn năm trước không? Ngày đó mưa rất lớn, anh ôm em giữa đường, nụ hôn cuồng nhiệt làm cho em đến bây giờ không thể quên, có lẽ anh đã quên thật rồi, nhưng em cả đời này vẫn nhớ rõ. Em yêu anh, cả đời yêu anh..." Mộc Mộc nghĩ xong, người nổi hết cả da gà, có thể thấy nếu Trác Siêu Nhiên đọc được tin nhắn này sẽ thế nào. Aiz... Xem ra chỉ có thể đợi vài ngày nữa, cô gửi tin nhắn cho anh, nói rằng: "Vết thương của em đã khỏi hẳn." Nhưng đó là nhiều ngày sau. Mộc Mộc ôm di động nghĩ khổ nhục kế, di động đột nhiên vang lên, tiếng kêu bất ngờ làm Mộc Mộc sợ tới mức tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài. Cúi đầu nhìn di động, thì ra là tin nhắn của người bị cô bỏ lại ở phòng điều trị, Kiều Nghi Kiệt. "Mộc Mộc, em ở đâu? Em không sao chứ?" "Em ở nhà, không sao. Em không muốn gặp lại bác sĩ tâm lý đáng sợ đó nữa, em không muốn điều trị." "Được, nếu em không muốn thì không làm. Anh đến nhà gặp em." Mộc Mộc lập tức trả lời. "Không cần, ban nhạc tối nay có buổi biểu diễn." "Buổi tối mọi người diễn ở đâu, anh đưa em đi." Kiều Nghi Kiệt lại phát huy tinh thần bất khuất. Mộc Mộc tiếp tục tìm lý do từ chối, "Không cần, bọn Cốc Vũ tới đón em. Anh cứ làm việc của anh đi, không cần lo cho em..." Tin nhắn vừa gửi đi, trong đầu Mộc Mộc chợt lóe lên, nghĩ ra một cách rất hay gửi tin nhắn cho Trác Siêu Nhiên. Ít nhất với chỉ số thông minh của cô, đây là cách tốt nhất có thể nghĩ ra. Cô nhanh chóng cầm di động lên soạn một tin nhắn, "Bạch Lộ, mình chuẩn bị xong rồi, khi nào mọi người đến?" Cô nhìn lại tin nhắn ba lần, xác định không có chữ nào sai, mới lấy số di động từ trong danh thiếp của Trác Siêu Nhiên, khẩn trương ấn nút gửi đi. Tin nhắn gửi thành công. Tiếp theo là thời gian chờ đợi. Môi giây đều giống như dày vò. Rốt cuộc, một tin nhắn trả về, cô kích động chân tay luống cuống, vừa cầm di động, lại là vị luật sư rỗi việc gửi. "Buổi tối về sớm nghỉ ngơi, không mắt sẽ đen thành gấu trúc mất." "..." Sau đó vẫn là sự im lặng tuyệt đối. Lại tiếp tục chờ đợi... Mộc Mộc cảm giác nửa thế kỷ đã trôi qua, di động vẫn không hề có động tĩnh. Nhìn đồng hồ, cô suy sụp ném di động xuống, mặc quần áo, chuẩn bị ra ngoài. Quần áo mặc được một nửa, âm báo tin nhắn điện thoại vang lên, cô chạy vội đến bên giường, giống như hổ vồ dê cầm lấy di động. Trong tin nhắn trả lời ngắn gọn. "Tôi nghĩ hình như bạn gửi sai người rồi." Sớm đoán được nội dung trả lời, nhưng cô vẫn nhìn thật lâu, trái tim bị một cảm xúc khó hiểu cuốn lấy, càng ngày càng mạnh mẽ. Cô soạn tin nhắn lại vài lần, mới vừa lòng gửi đi, "Đội trưởng Trác, xin lỗi, tôi không cẩn thận gửi sai." Tin nhắn nhanh chóng trả lời lại, "Cô biết tôi? Cô là?" "Tôi là Tô Mộc Mộc, anh còn nhớ không?" Tin nhắn lần này trả lời nhanh hơn một chút, "Cổ tay cô còn đau không?" "Tốt rồi, đã có thể gửi tin nhắn." Cô do dự một chút, cuối cùng đánh thêm một mặt cười sau cùng. "Đội trưởng Trác, thật ngại quá, tôi không cẩn thận gửi nhầm tin nhắn, làm phiền anh!" "Gọi tôi Trác Siêu Nhiên là được. Không phiền, tôi đang định gọi điện thoại hỏi Vương Diêu cách liên lạc với cô, muốn hỏi xem vết thương thế nào. Nếu có chỗ nào không thoải mái thì mau chóng đến gặp bác sĩ." Anh nói cô gọi tên anh, anh quan tâm đến vết thương của cô, thậm chí anh còn nghĩ đến việc gọi Vương Diêu tìm cách liên lạc với cô. Đối với Trác Siêu Nhiên, đây có thể là điều đơn giản, là cách nói chuyện khách khí, nhưng với Mộc Mộc mà nói, ngay cả nghĩ cô cũng không dám nghĩ xa vời đến vậy. Thực ra, điều cô muốn không nhiều. Cô không dám mơ mộng anh toàn tâm toàn ý yêu cô, lại càng không dám mơ mộng có thể trở thành vợ anh. Dù sao anh cũng là quân nhân, kết hôn cũng có quá trình thẩm tra nghiêm khắc, mà cô lại là người đã từng vào tù ra tội. Cô chỉ mong Trác Siêu Nhiên có thể nhớ kĩ cô. Đợi cho đến một ngày anh già đi, âu yếm người phụ nữ của mình vẫn nhớ rõ ràng, có một người con gái từng xuất hiện trong cuộc đời mình như một làn khói nhẹ, tên cô ấy là Tô Mộc Mộc... Thế là đủ! Lời tác giả: Có một vấn đề mấu chốt nhất... Mọi người đều muốn xem Việt Việt đã bắt nạt Mộc Mộc thế nào, ta cũng biết. Sau này khi Mộc Mộc nhớ lại, dưới cái nhìn một chiều, sẽ dần dần lộ từng chút một, không phải ta cắt
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]