Là hắn, là khuôn mặt đã hiện lên trong giấc mơ của cô biết bao nhiêu lần...
Là hắn, là người đàn ông cô luôn luôn tìm kiếm...
Thời gian bốn năm làm hắn thay đổi nhiều lắm, sự phóng đãng không còn tìm thấy trên khuôn mặt đó nữa, cả người tỏa ra sự chính khí nghiêm nghị đặc thù của quân nhân.
Sự mừng rỡ ngắn ngủi dần biến thành nỗi kinh hoàng.
Hắn như vậy, mặc dù còn tình cảm đối với cô, nhưng có thể chấp nhận một cô gái đã từng vào tù ra tội sao? Hắn có thể hay không sẽ giống như những người cai ngục dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô?
Có lẽ, rời đi là lựa chọn tốt nhất, sau này không cần mơ những giấc mơ không có thật. Nhưng mà cô đau khổ chờ đợi bốn năm, không phải vì hôm nay lại có thể đứng trước mặt hắn, hỏi hắn một câu: Anh đồng ý cho em làm bạn gái không?
Giờ phút này, hắn ngay trước mắt cô, bước vài bước chân là có thể được đáp án cô muốn.
Chạy trốn trong những lúc thế này, tuyệt đối không phải là chuyện Tô Mộc Mộc cô làm.
Bình ổn tâm tình, Mộc Mộc sờ chiếc váy dài trên người, sửa lại quai áo, xác định bộ dáng mình có thể gặp người mới vỗ vỗ trái tim đang kịch liệt nhảy lên đau đớn trong ngực, hướng hắn đi tới.
Rõ ràng đi trên đất bằng mà lại giống như trên đám mây, bước chân phiêu diêu mơ hồ.
Rốt cuộc, khoảng cách giữa cô và hắn chẳng còn bao xa, hai tay cô nắm chặt thành quyền, cố gắng hít sâu, ngẩng đầu đón
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-qua-loi-tri-gio-mang-ky-uc-thoi-thanh-nhung-canh-hoa/5014/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.