Nghe buổi nói chuyện của Nhậm Đông Dã xong, Trình Lê chỉ muốn ôm Nhậm Tây An, cô muốn gần gũi anh.
Cô muốn sưởi ấm cho anh.
Nhậm Tây Bắc đã tạm biệt trong sự ngượng ngập, Nhậm Đông Dã vẫn còn trên lầu, cảnh vệ Trần Cửu cũng đã trở về kí túc xá.
Lúc này, bên ngoài toilet vô cùng im lặng.
Trình Lê rúc vào người Nhậm Tây An, bức tường gạch men sau lưng anh trơn bóng lạnh lẽo. Trình Lê quàng tay sau cổ anh, trước tiên hôn anh một cái, buộc anh dựa vào tường.
Nhậm Tây An dừng động tác trên tay, sau sự kinh ngạc ban đầu, anh ngầm cho phép cô xông vào, cùng việc cô ra tay với anh.
Bao nhiêu năm qua, cấu trúc trong vùng trời nhỏ này không hề thay đổi, đồ vật khá cũ, cũng chật hẹp.
Sự nóng bỏng nơi đáy mắt Trình Lê rất rõ ràng, Nhậm Tây An nhìn cô mấy giây, rồi xoay người chỉnh Trình Lê sang một hướng đè cô lên bức tường gạch.
Trình Lê nghiêm túc nói cho anh biết: “Bố chuẩn bị ngủ rồi, sẽ không xuống đâu.”
Thời gian và không gian còn lại là của họ hết, làm một lần, không sao cả.
Nhậm Tây An chống tay lên đùi cô, hơi nhấc cô lên một chút.
Đêm cùng nhau về nhà thế này, anh không muốn để cô thất vọng.
Đã chứng thực danh phận, cũng không cần nhịn nữa.
Cô thiếu người thân, anh cũng muốn tạo mấy đứa mới cho cô.
Hơi thở của Trình Lê bị Nhậm Tây An cắn nát rất nhanh, bờ môi hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-nui-bang-deo-anh-den-voi-em/1890255/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.