Mái tóc ướt chưa khô còn dính bên tai Trình Lê.
Trình Lê tiếp tục giả ngu: “Anh có ý gì?”
Nhậm Tây An cười khẽ, sắc mặt vẫn lạnh lùng.
Anh dừng ở chỗ cách Trình Lê gần trong gang tấc, nói: “Ý mặt chữ.”
Nhậm Tây An đến gần, hơi thở ấm áp phả vào đuôi mày và chóp mũi Trình Lê.
Trình Lê giơ cánh tay lên khoác nghiêng ở vai, là một loại tư thế tự vệ rất truyền thống.
Người phải tự vệ là ai? Nhậm Tây An cười nhạo.
Cô tính cả đến trinh tiết của anh, trong đêm tuyết còn tặng cho anh món quà thăm hỏi sống.
Anh động tay động chân với cô ư?
Cô dựa vào cái gì mà tự vệ trước?
Không trừng trị một chút, cô còn thật sự tưởng anh là con gái nhà lành dễ tính?
Thời hạn quan sát mà anh cho cô còn chưa qua, cô đã chuẩn bị dỡ ngói mái nhà ư?
Anh nhịn rồi nhịn nữa nhịn mãi, cái giới hạn này cô đạp tới đạp lui còn càng ngày càng trắng trợn rồi.
Nhậm Tây An nhíu mày hỏi: “Xuống lầu phải không?”
Trình Lê rất thành thật, không động đậy nữa, nói theo lời anh: “Anh chặn em thì em đi thế nào?”
Nhậm Tây An cười một tiếng, ngay sau đó đá cánh cửa phòng 310 vốn chưa đóng chặt ở bên cạnh ra: “Tôi đưa cô xuống lầu.”
Giọng anh khá tệ, Trình Lê nghe thấy cánh cửa gỗ đụng rầm vào mặt tường, rất phối hợp: “Được, vậy đi thôi.”
Trình Lê làm ra vẻ như bước đi, Nhậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-nui-bang-deo-anh-den-voi-em/1890237/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.