Cảm thấy anh đangquan tâm đến mình, cô liền tủi thân, khịt khịt mũi: “Hỏi thừa, tất nhiên là đau rồi. Anh không biết lúc ở bệnh viện đau như thế nào đâu.” Nóixong liền đỏ mắt nhìn anh quát. 
Lúc này đèn xanh liền sáng lên,anh khởi động xe rồi lái đi, khóe miệng hơi cong lên: “Đoạn Cao Thụy nói em lúc bác sĩ xử lý vết thương có nói câu nào đâu, còn nói em rất mạnhmẽ, à mà xem ra hôm nay em vẫn không muốn gặp anh?.” 
“Trướcmặt anh mà khóc không phải đã rất buồn cười sao, còn muốn em ở trước mặt người khác kêu trời kêu đất thì không phải là rất mất mặt sao, em không muốn, về chuyện em không muốn gặp anh là vì em không muốn anh thấy bộdạnh nhếch nhác , xấu xí của em thôi.” Câu cuối giọng nói của cô ngherất có vẻ rất uất ức. 
Nghe cô trả lời như vậy trái tim anh mềmnhũn : “Vậy bây giờ em không sợ mất mặt nữa sao?” anh khẽ cười, chuyểnđộng tay lái, giọng nói rất dịu dàng. 
“Em mất mặt không ít lần trước mặt anh rồi, còn có ai bảo anh đến đón em hả?.” 
Lúc băng bó vết thương cô nhịn đau, cô cảm thấy có thể nhịn được, không đểcho mình rơi nước mắt, nhưng cô cũng rất để ý việc anh thấy cô trong bộdạng xấu xí như thế này. Cô hy vọng anh chỉ nhìn thấy mặt tốt nhất củacô thôi, con gái trước mặt người con trai mình thích rất chú trọng vàovẻ đẹp bên ngoài. 
Xe đến cổng công ty thì dừng lại, cô cố gắngchống gậy đi vào cửa, thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-khuon/2302383/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.