Sáng sớm, Nhung HâmLỗi đã dậy từ lúc nào, cô thức dậy chậm rãi xếp chăn ánh nhưng ánh mắtcó chút ê ẩm, thì Nhung Hâm Lỗi mở cửa bước vào giúp cô lấy nước nóng,bởi vì bình thường ở quân đội thì bọn anh vẫn dùng nước lạnh, sợ một côgái nhỏ nhắn như Trần Cẩn không thể chịu được nên anh phải đi lấy nướcnóng cho cô, bưng bữa sáng đặt trên bàn, rót thêm cho cô một cốc nướcnóng bên cạnh. 
Cửa vừa mở ra, Trần Cẩn ngẩng đầu nhìn anh khẽ mỉm cười, anh liền bước lại gần nhíu mày hỏi: “Sao em không ngủ thêm mộtlát nữa?” 
“Ngủ lâu quá dậy sẽ đau đầu!” nói xong giơ tay gõlên đầu, anh lắc đầu bước đến ngồi trên giường giúp cô xoa bóp một lúcrồi cúi đầu hỏi: “Đã bớt đau chưa?” 
“Dạ, đỡ nhiều rồi.” cônhắm mắt hưởng thụ sự chăm sóc của anh, sau đó cầm hai tay của anh ngẩng đầu nhìn anh cười: “Em chưa hề nghĩ tới giữa hai chúng ta còn có thểnhư thế này.” Trước đây cô cũng chưa từng nghĩ đến anh sẽ dịu dàng, chăm sóc cô như bây giờ, cô chỉ nhìn thấy anh chăm sóc người khác nhưng đókhông phải là cô, bây giờ cô vẫn còn một chút cảm giác mơ hồ, khó tin. 
“Chỉ cần em nguyện ý, sau này anh sẽ mãi mãi như vậy.” Nhung Hâm Lỗi nhếchmôi ôm lấy cô vào trong ngực, hé miệng mỉm cười. Trần Cẩn từ trong lònganh vùng dậy nhảy xuống giường mặc quần áo tử tế rồi đi đánh răng rửamặt, anh đã sớm chuẩn bị đồ dùng cá nhân cho cô, ăn xong điểm tâm NhungHâm Lỗi cứ ôm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-khuon/2302368/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.