Sáng sớm, chăn bỗngnhiên bị xốc lên, cảm giác lạnh lẽo liền tràn vào, Trần Cẩn bất mãn rụtngười và nằm co lại, rồi mò mẫm tìm chăn kéo lại nhưng lại không thể tìm được, do Nhung Hâm Lỗi đã đem chăn ôm trên người không còn trên giườngnữa, anh thật sự không biết dùng biện pháp gì để gọi cô rời giường nữa. 
Trần Cẩn bị cái lạnh buổi sáng làm cho thưc giấc, cô vừa mở măt liền thấyNhung Hâm Lỗi nghiêm túc đứng bên giường, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìnmình, cô vò vò đầu tóc rối bời của mình bất mãn nói: “Hâm Lỗi , anh đừng làm phiền em ngủ.” Nói xong kéo chăn trong tay anh lại, đắp kín mặttiếp tục ngủ. Nhung Hâm Lỗi nhìn cô thở dài, ngồi xuống bên giường vừanói vừa dỗ giành: “Tiểu Cẩn, dậy đi em.” 
Mặc cho anh dụ dỗ thếnào, Trần Cẩn vẫn không hề để ý, không thể không nói nha đầu này luônlàm cho anh đau đầu mà không biết làm thế nào cả. 
Anh bước đếnngăn kéo bên cạnh giường lấy còi trong đó, rồi thổi, trong quân đội thìtiếng còi là hiệu lênh thức dậy, hôm nay anh đứng trong phòng ngủ thổicòi muốn Trần Cẩn nghe lệnh mình như lính mà rời giường. 
Trần Cẩn nằm trong chăn nghe tiếng còi chói tai, liền từ trên giường bật dậy nhìn Nhung Hâm Lỗi đứng cánh đó không xa đang thổi còi, vẻ mặt chưathõa mãn nhìn mình, khóe miệng nâng lên thành nụ cười, làm cô xù lông,trực tiếp ôm gối lên đập vào người anh nhưng lại bị anh bắt được. 
“Anh xem nơi này là bộ đội sao hả?” Trần Cẩn tức 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-khuon/2302365/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.