Trần Cẩn bị anh nói cho choáng váng không dám nói tiếp, chỉ bĩu môi yên lặng ngồi trên xe. 
Về đến nhà, anh xuống bếp nấu thức anh còn cô thì đi cắm cơm, rồi thứcthời yên lặng ngồi trên sofa, thấy anh bưng thức ăn ra ngoài cô liềnchạy ù vào bếp bưng cơm ra, chuyện này hai người tự ngầm hiểu lấy, khinào cũng vậy, không cần nói cũng có thể hiểu được ý nghĩ của đối phương. Lúc trước ăn cơm thỉnh thoảng anh vẫn đưa mắt nhìn cô một chút rồi tiếp tục ăn cơm nhưng bây giờ anh chỉ cúi đầu ăn cơm, nhìn vào bát cơm xemcô như là người vô hình vậy. 
Anh không nói chuyện, đương nhiên cô cũng yên lặng ăn cơm. 
Trần Cẩn thấy anh từ lúc về đến giờ vẫn cứ im lặng, âm trầm nên tâmtrạng rất buồn bã, mất mát. Từ trước đến giờ thì đây là lần đầu tiên hai người chiến tranh lạnh mà cô cảm thấy khó chịu nhất, bản thân cô cũngkhông hề chuẩn bị tâm lý, sau khi ăn xong thì anh dọn dẹp rồi đi rửa bát chén, còn cô ngồi ngẩn ngơ nhìn anh chằm chằm, anh làm tất cả mọi việcxong xuôi mà cô chỉ ngồi trên ghế không giúp được chút gì, suy đi nghĩlại một lúc rồi mới chạy lên tầng đi tắm. 
Ở phòng tắm hơn một tiếng đồng hồ mới xong, cô vào phòng ngủ thấy anhvẫn chưa về phòng, hai tay đang đặt sau đầu tựa vào sofa xem ti vi, côbước đến bên cạnh anh cầm khăn lông lau tóc, đứng bên cạnh nhìn chăm chú anh một lúc, khi đó anh mới phản ứng lại nghiêng đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-khuon/2302363/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.