Tối hôm ấy khi mặt trời chưa thắp sáng, Thư Quân bộ dạng nhếch nhác lén lút trở về Hạ gia khi chưa ai thức giấc.
Cô ấm ức chui vào một góc thay toàn bộ thứ dơ bẩn trên cơ thể mình vệ sinh tất cả các dấu tích của kẻ vô sỉ đó.
Thư Quân nước mắt ngắn dài chưa bao giờ chịu sự nhục nhã như thế này càng nghĩ lại những hình ảnh đáng xấu hổ ấy cô càng hận tên Lại Nhữ chết tiệt ấy dù có chết cô cũng không nguyện ý gả cho hắn.
"Khốn nạn tên điên anh dám bắt nạt tôi" Thư Quân khóc trong bất lực khi không thể làm gì được một nữ hầu nhỏ bé không có tiếng nói như cô chỉ biết nhịn nhục chịu đựng.
Để ngày hôm ấy sai lầm chìm nghỉm sáng hôm sau Thư Quân bắt tay vào công việc một cách bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra chỉ cần quên đi mọi thứ sẽ chấm dứt.
"Quân Quân hôm qua cô mất tích đâu vậy? Bà chủ đòi tìm cô đấy" Nữ hầu thân cận nói nhỏ với cô.
Nhận ra sự việc không dễ Thư Quân chỉnh trang lại trang phục hai tay bê khay trà vào phòng ngủ của bà chủ.
"Bà chủ tôi để đồ ăn sáng trên mặt bàn"
Còn nghĩ tới chuyện sẽ ra khỏi an toàn nhưng cuối cùng cũng không tránh được.
"Cô lại đây tôi có chuyện nói với cô" Hạ phu nhân nghiêm trọng lườm nữ hầu thân cận tin tưởng.
"Hôm qua cô to gan đấy dám trốn việc uổng công tôi tin tưởng giao cho cô quản lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-buc-tuong-thanh-yeu-em-tu-a-z/3594783/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.