Edit: Lynn
Trước quả bom do bà Diệp ném ra, Bạch Thu Nhiên váng vất đầu óc, không biết phản ứng ra sao, vì trong quy hoạch cuộc đời cô từ trước đến nay luôn có mục kết hôn và sinh hôn.
Không thể làm mẹ hiền vợ đảm thì sao xứng chức đóa hoa bé nhỏ thuần khiết?
Nghe bà Diệp nói chắc nịch rằng cô không thể có con, Bạch Thu Nhiên rất bối rối, suy nghĩ đầu tiên là không thể nào, giống như chủ tịch Diệp đã nói, mặc dù trông cô khá mong manh, thể chất có vẻ yếu ớt, nhưng chưa chắc sức khỏe cô có vấn đề. Nếu sức khỏe cô không tốt thì liệu hồi đại học cô có đi làm thêm N công việc để nuôi sống bản thân nổi không? Nếu cô như Lâm muội muội thật, có lẽ cô đã đột tử lâu rồi.
Tóm lại, Bạch Thu Nhiên luôn cho rằng bề ngoài mình là một bông hoa bé nhỏ thuần khiết trông rất yếu ớt nhưng thực chất lại cứng cỏi, dai như gián, đánh mãi không chết. Chưa bàn đến thể chất ăn nhiều không béo, sinh hoạt và làm việc điều độ, kinh nguyệt cũng đúng ngày hơn hầu hết cánh chị em phụ nữ. Với thể chất này, bà Diệp lại chắc chắn cô vô sinh?
Bạch Thu Nhiên không muốn tin, còn muốn quy kết đó là công kích cá nhân, chắc chắn bà Diệp đang phỉ báng cô!
Nhưng mặt khác, cô lại thấy bất an, nếu như bà Diệp nói đúng thì sao?
Cô tin bà Diệp đã chết ở mười năm sau và hồi sinh về quá khứ nên cũng dễ hiểu nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuot-ai-me-chong/2970474/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.