Nghĩ đến khả năng này, trong đầu Doãn Thiến Thiến ngay tức khắc xuất hiện ba chữ "Một trăm vạn", chỉ cần giao Doãn Tiểu Mạt ra thôi, cô ta đã có một trăm vạn trong tay rồi.
Đúng là trời cũng giúp cô ta!
Triệu Duyệt Dung hơi mất kiên nhẫn đẩy con gái cưng: "Con ngây ra làm gì thế, rốt cuộc có phải con không?"
Doãn Thiến Thiến toan mở miệng, nhưng lại bị tiếng cửa đột ngột vang lên cắt đứt, ngay sau đó, Doãn Tiểu Mạt bước vào.
Cô ta phản xạ có điều kiện, nhanh như chớp đã giấu nhẹm tờ báo trong tay đi.
Doãn Tiểu Mạt không ngờ giờ sẽ chạm mặt mẹ kế và chị ở trong phòng, vì thế mà ngẩn người, sau khi phản ứng kịp, cô cúi đầu rảo bước về phía phòng mình.
Trong lòng Triệu Duyệt Dung đang khó chịu, thấy cái điệu bộ khép nép này của Doãn Tiểu Mạt, cơn tức bùng lên, "Doãn Tiểu Mạt, mắt mày đui rồi à? Nhìn thấy chị và mẹ còn không mở mồm ra chào một tiếng?"
"Ồ, dì Triệu có phải mẹ ruột con đâu? Con vẫn nhìn rõ đấy chứ? Tục ngữ có câu: chẳng làm việc trái lương tâm nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, mà con thì chẳng bao giờ làm việc gì ảnh hưởng tới mẹ con cả, thế nên không nhìn thấy mẹ là quá đúng rồi, dì nhỉ?" Doãn Tiểu Mạt sâu kín nhìn Triệu Duyệt Dung, nói.
Cô tính tình dịu dàng, bình thường cũng chẳng gây tranh chấp với ai.
Nhưng, mẹ là ranh giới cuối cùng của cô, dù là ai cũng không thể khinh thường bà ấy được.
Năm đó, Triệu Duyệt Dung chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tuoc-doc-chiem-bao-boi/99809/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.