Edit: NguyetNhi
Doãn Tiểu Mạt đau khổ cả một đêm, hôm sau không thể không cưỡng bách chính mình phấn chấn tinh thần lên.
Hôm nay là thứ hai, cô còn phải quay lại trường đi học.
Cho dù có gặp phải bất hạnh thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục tiến tới. Chỉ là, cô bất giác mà có thêm tật xấu thất thần.
Mỗi ngày tận lực tránh cùng Doãn Thiến Thiến chạm mặt, ép buộc bản thân quên đi sự việc ngày hôm đó.
Thời gian thoáng cái đã qua hơn một tháng.
“Tiểu Mạt, có chuyện gì xảy ra vậy? Thời gian gần đây tớ thấy cậu cứ hay ngồi ngẩn ngơ một mình.” Bạn thân Lam Lam lo lắng hỏi cô.
Doãn Tiểu Mạt cho rằng mình đã quên đi chuyện buổi tối hôm đó, nhưng lúc này trong đầu cô lại không nhịn được mà nhớ đến cảnh tượng hôm đó.
Trong phòng đen tối âm u, ngay cả khuôn mặt người đàn ông đó ra sao cô còn không thấy rõ, ấn tượng duy nhất của cô đó là đôi mắt kia, dù ở trong bóng đêm nhưng vẫn lóe ra ánh sáng chói mắt, còn có giọng nói trầm thấp bĩnh tĩnh của người đàn ông kia……
Sắc mặt của cô không khỏi trắng bệch, ánh mắt né tránh, cuống quít lắc đầu nói: “Không…… Tớ không có việc gì.”
“Tớ…… Hôm nay tớ cảm thấy có chút không khỏe nên về nhà trước, không thèm ngồi nghe cậu nói nữa.” Sợ bị Lam Lam nhìn ra cái gì, Doãn Tiểu Mạt đành phải viện cớ trong người không khỏe mà chạy vội đi.
Vì sao cô vẫn không quên được chuyện đêm đó?
“Ơ, cậu chạy nhanh như vậy làm gì?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tuoc-doc-chiem-bao-boi/99808/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.