Một mình trong căn phòng không mở đèn, chỉ có những bản nhạc khác nhau luân phiên phát ra. Điềm Vân Lạc ngồi bó gối ở một góc tường. Những khi buồn cô vẫn thường hay làm vậy, cô không muốn người khác thấy dáng vẻ của mình lúc đó, cô tự vòng tay ôm lấy bản thân để xua tan bớt những nỗi cô đơn, nhưng chắc có lẽ cô không biết, trong khoảnh khắc đó cô lại càng cô đơn hơn. Cô đơn đến nỗi chẳng có ai bên cạnh, cô đơn đến nỗi phải tự ủ ấm cho chính mình.
Mọi người thường bảo cô là một cô gái may mắn hơn người bình thường, thế nhưng mấy ai biết cô thực sự muốn làm người bình thường mà mọi người hay nói. Kể từ ngày hôm đó, cô nghĩ cô đã học được cách che dấu cảm xúc của bản thân, đã học được cách tự yêu thương và bảo vệ chính mình, nhưng những điều đó đều là cô ngộ nhận. Ngay cả thứ mà bản thân mình muốn cô cũng không biết cách giữ lại.
Điềm Vân Lạc cô trước nay đều luôn kiêu ngạo như vậy, trong chuyện tình cảm nếu có cãi nhau người chủ động xin lỗi vẫn luôn là Hàn Dương. Thế nhưng trong khoảnh khắc biết rằng anh sắp phải rời đi, bản thân cô lại bất giác nhận hết lỗi về phần mình. Là cô làm cho anh buồn phiên, là cô làm cho anh phải đau lòng, có lẽ cô nên cho anh một câu trả lời thích đáng.
Bầu trời tối mịt bắt đầu có những tia chớp, những hạt mưa nẵng trĩu rất nhanh đã buông xuống. Cô vẫn chưa tìm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tuan-khai-loi-re-tiep-theo-co-phai-la-anh/3169166/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.