Về đến Trùng Khánh cũng đã hơn nữa đêm, quá mệt mỏi nên Vân Lạc ngủ một giấc tới hơn tám giờ hôm sau. Cũng may là trước đó cô đã xin nghỉ phép luôn hôm nay bởi vì theo dự tính thì hôm nay cô mới lên máy bay bay về Trùng Khánh. Vệ sinh cá nhân xong, cô sang nhà Vương Tuấn Khải để xác minh một chút, định giơ tay bấm chuông thì mới nhớ ra, công việc anh rất bận, giờ này làm gì có ở nhà, do dự một lúc cô quay trở về nhà. Đi được hai bước thì có tiếng mở cửa, chân cô như bị dính xuống đất, bất động.
Vương Tuấn Khải: “Có việc tìm anh à? Sao không bấm chuông?”
Điềm Vân Lạc lúc này mới bình tĩnh xoay người lại.
“Tôi nghĩ anh không có ở nhà.”
“Bây giờ anh ở đây rồi, có việc gì cứ nói đi.”
“Đứng đây không tiện..., nếu anh có việc gấp thì đi trước đi.” Vân Lạc nói nhỏ, cảm giác như đang rất rụt rè.
Vương Tuấn Khải thấy cô khác thường ngày, nhỏ nhẹ như một con mèo nhỏ thì không khỏi bật cười thành tiếng.
“Cô là ai vậy? Mau trả Vân Lạc thường ngày lại cho tôi!” Anh cười ha hả.
Vân Lạc nhíu mày không vui nhìn anh. Tại sao mình lại có bộ dạng khi nảy chứ, thật mất mặt. Cô nhìn xéo anh một cái rồi vờ như tức giận quay người về nhà. Vương Tuấn Khải lúc này mới ý thức được mình đã chọc giận cô, liền vội vã theo sau.
Điềm Vân Lạc để anh ngồi trên sô pha, cũng không rót nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tuan-khai-loi-re-tiep-theo-co-phai-la-anh/3169161/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.