"Sao, đã điều tra rõ ràng chưa?”
Lâm Phong cười lạnh một tiếng.
"Lâm Phong, chuyện này là do tôi quá nóng vội! Tôi không có gì để bao biện.. nhưng những người còn lại đều nghe lệnh tôi nên mới đến đây, chuyện này. không liên quan đến bọn họ!".
Sắc mặt Long Soái lộ ra vẻ cầu khẩn.
Ông ấy biết tính cách lạnh lùng của Lâm Phong!
Nên ông ấy không cầu xin tha thứ, cũng không biện minh, chỉ hy vọng mình sẽ gánh hết mọi lỗi lầm, muốn Lâm Phong mở lòng từ bị, tha cho những người khác!
"Long Soái, ông đang nói cái gì vậy?"
"Đúng vậy! Bọn tôi là lũ tham sống sợ chết hay sao..."
"Hơn nữa chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm! Cùng lắm thì chúng tôi xin lỗi Lâm Phong!"
Ngao Bính và những người khác đều lo lắng lên tiếng.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn cảnh này, không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn cười.
Bọn người này đến đây, nói Lâm Phong anh sai là sai, thậm chí lời anh nói cũng chả ai muốn tin.
Bây giờ sự thật sáng tỏ. Lại bày ra một màn nghĩa khí ngút trời như vậy...
Cứ như thể, nếu Lâm Phong không chấp nhận lời xin lỗi của bọn họ, thì anh sẽ là kẻ tội ác tày trời!
€oi Lâm Phong này như cái chày gỗ, trong ngoài đều không phải người, làm gì cũng sai, đúng không?
"Haizz!"
Long Soái liếc nhìn nụ cười nhạo báng trên khóe miệng Lâm Phong, trong lòng không khỏi thở dài.
Ông ấy biết chuyện này không thể trốn tránh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-tu-xuong-nui-vo-dich-thien-ha/3541326/chuong-932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.