Chương trước
Chương sau
"Âm!"

Lâm Phong dễ dàng đỡ được đòn tấn công của Lục sư huynh. Nhìn vẻ mặt dữ tợn của Lục sư huynh.

Nội tâm Lâm Phong thực sự khó mà bình tĩnh được.

Người phụ nữ tên Doãn Diệu đó quan trọng đến vậy ư?

Là cô ta muốn lợi dụng bọn họ trước!

Doãn Diệu muốn anh đi vào chỗ chết, như vậy thì cô ta mới tiêu hao được thực lực của nhà họ Lận, thoả mãn mục đích báo thù của cô ta!

Thậm chí, trong lời nói của Doãn Diệu, cô ta còn tính kế hại cả Lục sư huynh! Một người phụ nữ ghê tởm như vậy.

Phùng Mục Trần yếu lòng, không muốn ra tay!

Vậy Lâm Phong giúp anh ta, xử lý Doãn Diệu, có gì sai sao?

Nhưng.

Những lời này, Lâm Phong cũng chỉ nghĩ trong lòng thôi.

Anh không thích giải thích với người khác.

Anh cũng biết Lục sư huynh đã có khúc mắc với mình, nó chính là tâm ma của Lục sư huynh, dù anh có nói đến rách cổ họng cũng vô dụng!

"Lục sư huynh, thật lòng mà nói, em rất thất vọng khi thấy anh thế này!" Lâm Phong đột nhiên nói.

Phùng Mục Trần nghe vậy thì không giấy dụa nữa, rất bình tĩnh nhìn chằm chằm Lâm Phong nói:

"Ngoài bản thân cậu ra, có ai mà không làm cậu thất vọng?” "Sư đệ, nhiều lời vô ích, giết anh đi, giúp anh giải thoát..." Nghe được lời này.

Lâm Phong im lặng không nói.

Trong đầu lại hiện lên những lời mà Ngũ sư huynh Gia Cát Tiểu Minh nói với anh cách đây không lâu...

Mà ngay lúc này, đột nhiên có một tiếng cười lạnh từ trong trang viên nhà họ. Trần truyền ra.

"Nói hay lắm! Tên Lâm Phong này chính là kẻ cưồng vọng tự đại, lúc nào cũng tự cho mình là đúng!”

Mọi người dời mắt nhìn sang.

Chưởng môn Vô Cực Kiếm Thánh của phái Thục Sơn nhanh chóng bước ra! Bởi vì chuyện của Vu tộc.

Vô Cực Kiếm Thánh sớm đã nhìn Lâm Phong không vừa mắt!

Ông ta nán lại nhà họ Trần chưa đi, cũng vì muốn xem anh bị cường giả Vu tộc làm nhục thôi!

Nhưng ông ta cũng không ngờ.

Người Vu tộc chưa thấy đâu, người bên thủ đô đã tới tính sổ! Hừt

Quả nhiên là đồ bỏ đi!

Không ngờ tên đó còn là tội phạm bị quốc gia truy nã!

Vô Cực Kiếm Thánh lạnh lùng nghĩ.

Long Soái, Ngao Bính và những người khác thấy Vô Cực Kiếm Thánh bước ra, sắc mặt đều thay đổi.

Thực lực của Vô Cực Kiếm Thánh không thể coi thường, phía sau ông ta còn có Thục Sơn Kiếm Phái chống lưng!

Không ngờ một nhân vật lớn như vậy, cũng nhìn Lâm Phong không vừa mắt! "A Di Đà Phật!"

Lúc này, từ chân trời xa xa lại truyền đến tiếng Phật hiệu thần thánh.

Mọi người theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy một vị hòa thượng trẻ tuổi mặc áo cà sa trắng, tay cầm thiền trượng kim văn. từng bước từ trên trời hạ xuống.

Hòa thượng trẻ tuổi môi hồng răng trắng, vẻ ngoài bắt mắt, trên cổ đeo một chuỗi hạt gỗ đỏ, mang đến cho người khác cảm giác thoát tục, không nhiễm bụi trần!

Người này chính là Tâm Phật Tử của Phật Môn Tung Sơn, kẻ trước đó muốn xen vào chuyện của người khác, kết quả bị Lâm Phong đánh cho một trận nhừ tử, bỏ chạy thục mạng!

"Là Tâm Phật Tử của Phật Môn Tung Sơn!"

"Tâm Phật Tử, người này chính là nhân tài của Phật Môn, sao hôm nay lại đến đây?"

"Nghe nói người của Phật Môn luôn từ bi, chẳng lế gã ta đến đây để khuyên giải?"

Mọi người trong sân bàn tán ầm ï, cảm thấy rất khó tin.

Ngay cả Long Soái cũng cau mày!

Hiện nay trong lãnh thổ Đại Hạ.

Ngoài các thế gia tu tiên cổ xưa được truyền thừa.

Còn có một số thế lực hùng mạnh không thua kém các thế gia tu tiên đó! Phái Phật Môn, Đạo giáo, Thục Sơn chính những thế lực đó!

Hôm nay chưởng môn Thục Sơn xuất hiện cũng đã khiến người ta kinh ngạc. rồi, bây giờ ngay cả Phật tử Phật Môn cũng đến.

Điều này còn khiến bọn họ kinh hãi hơn!

"Tâm Phật Tử, sao ngài lại đột nhiên đến đây? Chẳng lẽ ngài muốn khuyên hoà giải sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.