Chương trước
Chương sau
Đôi mắt to của Tiểu Luyến Luyến bỗng nhiên sáng lên, chân nhỏ chạy vài bước về phía Lâm Phong, nhào vào lòng anh.

Khoé miệng Lâm Phong hơi co giật, cảm thấy như vừa bị ngọn núi nhỏ húc trúng!

"Ba ba đi đâu vậy?"

"Con vừa ngủ dậy, thì không thấy ba ba đâu nữa!" Tiểu Luyến Luyến ngẩng đầu, tò mò hỏi.

"Ba ba đi làm chuyện lớn!"

Vẻ mặt Lâm Phong đắc ý, kể cho con gái nghe mấy chuyện mình làm ở nước. 0a...

Gần như người làm ba nào cũng muốn mình thật ngầu trước mặt con gái... Ngay cả Lâm Phong cũng không ngoại lệ!

Nhìn thấy một màn này.

Đám người Vu Cửu Tiêu dừng bước, từng đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chăm Lâm Phong, vẻ mặt rất khó coil

Ba ba? Chẳng lẽ con nhóc đó thật sự mới mười tuổi?

"Lâm Phong, cuối cùng cậu cũng trở lại!"

Trần Bắc Huyền đi tới gần, trong lòng như trút được gánh nặng, lên tiếng chào hỏi Lâm Phong.

Lâm Phong buông con gái trong ngực xuống, Anh quét mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong sân, trầm giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy ông?”

Trần Bắc Huyền do dự một chút, kể lại chuyện vừa xảy ra cho Lâm Phong nghel

"Ồ? Vu tộc? Nhánh Lôi Vu?" Trên mặt Lâm Phong hiện lên một tia kinh ngạc.

Anh dời ánh mắt nhìn về phía đám người Vu Cửu Tiêu, tỉ mỉ đánh giá một chút..

Đám người Vu Cửu Tiêu thấy Lâm Phong nhìn sang, cũng không sợ hãi, từng người nhếch mép cười lạnh...

“Hắc hắc hắc..."

Lâm Phong thấy thế trên mặt cũng lộ ra một tia ý cười.

Hai bên cứ như vậy, nhìn nhau cười một hồi,

Lâm Phong hỏi: “Tôi thấy mấy người hình như rất vui 4?”

“Bọn này vui hay không liên quan gì đến mày?”

Một gã Võ Thánh đỉnh phong của Liên minh Nam Lĩnh hất mặt nói.

“Phich!”

Lâm Phong vung tay, cách không khí, tát người này thành sương máu, máu tươi bắn tung tóe lên quần áo của mấy người đứng quanh, ngay cả Vu Cửu Tiêu đứng cách khá xa cũng dính phải mấy chục giọt!

Nhìn thấy một màn này.

Mấy người nhà họ Trần âm thầm siết chặt nắm đấm, cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.

Nụ cười trên mặt đám người Vu Cửu Tiêu dần tắt, thay vào đó là vẻ hung ác, phẫn nộ!

“Cười đi? Sao không tiếp tục cười nữa đi?”

Lâm Phong cười hỏi.

Vu Cửu Tiêu vừa định mở miệng nói.

Ngay lúc này Vô Cực Kiếm Thánh đứng ra can ngăn:

“Lâm Phong, việc này đã được xử lý xong, cậu đừng gây chuyện nữa!” Thật ra lý do Vô Cực Kiếm Thánh can ngăn cũng dễ hiểu.

Ông ta là chưởng môn Thục Sơn, biết rõ sự đáng sợ, âm hiểm của Vu tộc, ông ta không thể để nhà họ Trần đắc tội Vu tộc thêm nữa.

Hơn nữa theo ông ta thấy. Chỉ cần đợi đám người Vu Cửu Tiêu rời đi.

Ông ta sẽ tự mình đi tìm mấy vị trưởng lão Vu tộc, có mấy người bạn già của ông ta ra mặt, đám người Vu Cửu Tiêu nhất định sẽ không làm bừa nữa!

Đến lúc đó thì mọi chuyện sẽ được giải quyết trong hoà bình.

Nhưng bây giờ Lâm Phong xuất hiện, làm loạn kế hoạch ban đầu của ông ta, khiến cho sự tình càng thêm nghiêm trọng!

“Phich!”

Lâm Phong tùy ý vỗ chết một tên cường giả Liên minh Nam Lĩnh, sau đó hỏi Vô Cực Kiếm Thánh:

“Ông là ai?”

“Tôi...” “Phichl”

Lâm Phong lại vỗ chết một tên nữa, thanh âm trầm đục ngắt ngang lời định nói của Vô Cực Kiếm Thánh!

“Cậ Vô Cực Kiếm Thánh bị hành động của Lâm Phong dọa sợ. “Ngại quá, ông cứ nói đi, ông nói của ông, tôi làm của tôi!”

Thân ảnh Lâm Phong trong nháy mắt biến mất tại chỗ, bắt đầu đại khai sát giới, quét sạch đám người của Liên minh Nam Lĩnh!

Đám người của Liên minh Nam Lĩnh liều chết phản kháng, nhưng không có tác dụng gì!

Ở trước mặt Lâm Phong.

Bọn họ chỉ là những kẻ yếu đuối, yếu đến mức không bằng sâu kiến!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.