Chương trước
Chương sau
Trong nháy mắt va chạm vừa nãy, lão ta đã biết thực lực của Lâm Phong, nên không dám khinh thường, lập tức thôi thúc năng lượng toàn thân bắn ra tạo thành một vòng bảo hộ màu vàng kim trước người.

Giây sau, nắm đấm của Lâm Phong đột nhiên đánh lên vòng bảo hộ của lão ta!

“Rắc rắc!”

Dưới năng lượng kinh khủng ập tới, lá chắn vàng kim nứt vỡ!

Nắm đấm của Lâm Phong không giảm tốc độ, đánh mạnh lên ngực Vu Ti Mệnh!

Adv

“Rầm!”

Vu Ti Mệnh bay ra ngoài, cơ thể già nua đập mạnh lên tường, đập thủng một lỗ, bay tiếp ra ngoài!

“Quay lại đây!”

Lâm Phong duỗi tay ra, hút Vu Ti Mệnh đang bay ra ngoài về, nặng nề ném xuống đất, sau đó dẫm lên mặt lão ta:

Adv

“Ông biết sao tôi muốn gϊếŧ ông không?”

“Tha… tha tôi.”

Hiện tại, Vu Ti Mệnh đã chồng chất vết thương, trên mặt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Lão ta cho rằng thực lực của mình và Lâm Phong không kém nhau là bao! Cũng chưa từng nghĩ Lâm Phong có thể chèn ép mình dễ dàng như thế.

Đến cả minh chủ của liên minh cũng không làm được!

Lâm Phong này quá mạnh!

“Tôn Kiến Văn đúng là nên chết, nhưng chỉ tôi mới được gϊếŧ ông ta, ông không nên đυ.ng vào. Hiểu chưa?”

Lâm Phong cười lạnh một tiếng.

Dứt lời, không để Vu Ti Mệnh đáp lại, anh hung hăng dẫm thẳng xuống, biến Vu Ti Mệnh thành một vũng máu!

Khoảnh khắc này, hiện trường đột nhiên trở nên yên tĩnh!

Tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái đờ đẫn!

Chết…chết rồi!

Một vị võ thánh mà cứ chết như thế sao?

Nhiều năm như vậy, không biết đã bao lâu rồi nước Đại Hạ mới có một cường giả võ thánh chết!

Mà vào lúc này, Lâm Phong lại nhìn về phía rất nhiều cường giả Võ Hồn Cảnh của liên minh Nam Lĩnh, lạnh lùng nói:
“Các người muốn sống hay muốn chết?”

“Muốn…muốn sống!”

Một đám cường giả Võ Hồn Cảnh bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch ra.

“Muốn sống thì giao hết linh thạch ở trên người ra đây cho tôi.”

Lâm Phong cười lạnh một tiếng.

Mẹ nó, không ngờ lại bị cướp?

Rất nhiều cường giả Võ Hồn cảm thấy cực kỳ ấm ức, nhưng cũng không dám nhiều lời, lần lượt bỏ ra linh thạch trên người rồi vội vàng chạy khỏi Trần gia!

Lâm Phong tiến tới kiểm kê một lượt, phát hiện linh thạch của đám người này thực ra cũng không nhiều, tổng cộng khoảng 1500 viên….

Có điều chuyện này cũng bình thường!

Dù sao thì võ giả cũng không có nhiều nhu cầu về linh thạch, một người mang tầm một trăm viên đã là khá nhiều rồi!

“Tiểu sư đệ, cậu gϊếŧ Vu Ti Mệnh, xem như là đắc tội với Vu tộc rồi đấy!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Ngôn Khê trông có vẻ bất lực.

Cô ta phát hiện ra tính cách tiểu sư đệ này của mình không giống với người khác, rất khó nắm bắt.

Có lúc thì ngạo mạn, nhưng có lúc lại khiến người khác cảm thấy khinh bỉ….

“Đắc tội thì đắc tội! Vừa hay tôi đang có hứng thú với Vu tộc, có cơ hội sẽ đi đến căn cứ địa của bọn họ chơi một chuyến.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.