Chương trước
Chương sau
Lâm Phong bình tĩnh nhìn Tôn Kiến Vân, im lặng không nói.

Từ khi Tôn Kiến Vân đặt chân vào đây, từng lời nói cử chỉ không cái nào không thể hiện ông ta là một người rất có học thức!

Hiển nhiên, Tôn Kiến Vân khác hoàn toàn so với những người trước kia anh gặp, có chút sức mạnh đã điên cuồng ảo tưởng!

Đây mới là phong độ của một người đứng đầu gia tộc.

Đáng tiếc Tôn Kiến Vân bị thằng con trai chơi cho một vố rồi!

Adv

Tôn Bình dẫn người tới gϊếŧ anh, đương nhiên anh sẽ không tha cho tb, còn tb bị gϊếŧ, Tôn Kiến Vân là ba đương nhiên cũng không thể bỏ qua!

Đây là một vòng tròn tử vong.

Không cần biện minh ai đúng sai.

Bởi vì có nhiều chuyện, vốn không có đúng sai!

Adv

“Thực ra tôi cũng tán thưởng ông, ông cho tôi cảm giác khác mọi người! Nếu ông đồng ý làm việc cho tôi, tôi sẽ tha ông một mạng.” Lâm Phong đột nhiên nói.
Tôn Kiến Vân lạnh lùng đáp:

“Lâm Phong, tôi biết cậu rất mạnh, nên cũng sẽ không ngu gì mà đi khiêu chiến riêng với cậu! Hôm nay cậu chắc chắn phải chết!”

“Hả?”

Lâm Phong nheo mắt lại.

“Ong!”

Bên ngoài bỗng có mấy luồng khí tức kinh khủng bắn tới! Chúng như nuốt chửng thiên địa, như sóng thần ập tới, như thiên quân vạn mã, cho dù cách rất xa nhưng vẫn đủ khiến người trong phòng họp cảm thấy gai người!

Nhìn thấy vậy, đám người Trần Sơn đều lộ vẻ lo lắng.

Gương mặt tươi cười của Trương Lỵ trắng bệch.

Dù Trương Lương cũng phải cau mày, trái tim như rơi xuống vực sâu.

Hiển nhiên, Tôn Kiến Vân có chuẩn bị mà đến, dẫn theo không biết bao nhiêu cường giả của liên minh.

Chỉ cần là Võ Hồn Cảnh còn không sao, nếu như ở trên cảnh giới đó…

“Có chuyện gì?”
Đúng lúc này, Trần Bắc Huyền cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ, vội vàng ngừng bế quan chạy tới, đầy sợ hãi.

Nhưng mọi người chưa đáp lời, ông ấy đã thấy một hình ảnh khó quên!

Hơn mười bóng dáng kinh khủng từ ngoài vọt vào.

Những người này đều mạnh không gì sánh được, bên ngoài còn có ánh sáng nhàn nhạt đi theo, khí tức như biển lớn sâu không lường được, khiến người ta hít thở không thông!

“Ong ong…”

Tám vị Võ Hồn Cảnh trung kỳ, bảy Võ Hồn Cảnh hậu kỳ, hai Võ Hồn Cảnh đỉnh phong tỏa ra khí tức, hòa chung một chỗ, khiến bầu trời trên mái nhà họ Trần u ám hơn nhiều!

Trong số nhũng cường giả này có một lão già mặc đồ màu tro chưa lộ khí tức, không biết rõ nông cạn thế nào!

Nhưng chính lão già đó được bao quanh bởi hơn mười cường giả khác…
Trên Võ Hồn, là Võ Thánh!

Lúc này, tất cả mọi người đều đờ đẫn, con ngươi mở to, trong lòng dậy sóng, l*иg ngực phập phồng!

Chỉ có Lâm Phong vẫn bình tĩnh, ánh mắt dừng lại trên người lão già áo xám.

Lão già này khiến anh cảm thấy khác thường!

Trong lúc hành tẩu lão ta đã dung hòa với đất trời, dường như cùng trở thành một thể!

Dưới tình huống bình thường, chỉ có hồn thể hợp nhất mới có thể làm được thế này!

Lẽ nào trên Võ Hồn là có thể hồn thể hợp nhất luôn rồi sao?

“Xem ra võ đạo thật sự có chỗ đáng khen, lúc còn ở cấp thấp thì không nhìn được gì, chỉ khi nào đã trên Võ Hồn Cảnh mới thật sự bước vào một đẳng cấp mới! Lão già áo xám kia, có lẽ ngăn được ba phần thực lực của mình.” Lâm Phong thầm nghĩ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.