Chương trước
Chương sau
Cùng lúc này.

Tôn Kiến Văn cũng đứng đó liếc nhìn toàn cảnh.

Khi thấy vũng máu trên sàn nhà, trong lòng ông ta nảy sinh một cảm giác không ổn!

Về chuyện của Lâm Phong, đương nhiên một nhân vật lớn ở Nam Lĩnh như ông ta cũng biết rõ ràng!

Lúc trước, chuyện ở chiến khu phía Đông, người ngoài đều đồn thổi rằng thực lực của Lâm Phong cỡ chừng Võ Hồn trung kỳ, nhưng chỉ có những người cấp cao như ông ta mới biết rằng không phải như thế!

Adv

Chắc chắn thực lực của Lâm Phong phải là Võ Hồn hậu kỳ, thậm chí là đã đạt đến trình độ trên cả Võ Hồn!

Mà ngay buổi sáng hôm nay!

Nội bộ liên minh Nam Lĩnh bọn họ còn tổ chức một cuộc họp đặc biệt nhằm vào Lâm Phong!

Các lãnh đạo cấp cao của liên minh Nam Lĩnh đều cho rằng thực lực của Lâm Phong là không thể lường được, cho dù không thể làm bạn thì cũng không nên đắc tội, chuyện này sẽ không có chút lợi ích nào đối với sự phát triển của liên minh Nam Lĩnh!
Adv

Ai ngờ sau khi kết thúc cuộc họp, vừa về đến nhà đã được người làm báo cho biết rằng con trai Tôn Bình dẫn người tới Vân Xuyên gây rắc rối cho Lâm Phong!

Ngu xuẩn!

Thật quá ngu xuẩn!

Lúc đó Tôn Kiến Văn giận dữ gần chết!

Nhưng dù sao cũng là con trai mình, không thể mặc kệ được, thế là ông ta vừa nhắn tin cho liên minh xin trợ giúp vừa chạy tới Vân Xuyên!

Nghĩ tới đây, Tôn Kiến Văn đè nén cơn kích động trong lòng, hơi căng thẳng hỏi.

"Lâm Phong! Con... Con trai tôi đâu?"

"Con trai ông là Tôn Bình sao?"

Lâm Phong hờ hững hỏi.

"Đúng thế! Con trai của tôi chính là Tôn Bình! Lúc trước không hiểu sao nó lại xích mích với cậu! Cho nên dẫn người tới trả thù cậu! Tôi xin cậu Lâm hãy cố gắng tha thứ!"

Trong lòng Tôn Kiến Văn vẫn còn một tia hy vọng!

Biết đâu vết máu trên đất là của người khác, biết đâu con trai ông ta vẫn đang trên đường tới đây...
Nhưng đúng lúc này, Lâm Phong lại nói:

"Xin lỗi nhé! Ông đến chậm rồi, con trai ông đã bị tôi xử lý! Trên mặt đất vẫn còn chút máu, ông có thể lấy giẻ lau sạch sẽ rồi mang về, cũng coi như có cái để tưởng niệm."

"Cậu... Cậu gϊếŧ con trai tôi?"

Lời nói của Tôn Kiến Văn run rẩy!

"Con trai của ông muốn gϊếŧ tôi, tôi không gϊếŧ nó chẳng lẽ giữ nó lại đón năm mới à? Mau cút đi cho tôi! Nếu không tôi gϊếŧ luôn cả ông!"

Lâm Phong lạnh lùng nói.

Nghe đến đây, vẻ mặt Tôn Kiến Văn vô cùng khó coi!

Thật ra ông ta có mười người con!

Nhưng mà phần lớn mấy đứa con này toàn là đồ vô dụng, Tôn Bình là đứa có triển vọng nhất trong số chúng.

Cho nên từ trước tới nay, ông ta vẫn luôn bồi dưỡng Tôn Bình làm người thừa kế nhà họ Tôn!

Mà bây giờ, Tôn Bình chết rồi!

Điều này khiến cho hơn ba mươi năm bồi dưỡng tâm huyết của ông ta trở thành uổng phí!
Lúc này, Trương Lương tiến lên một bước, có vẻ hơi lúng túng.

"Tôn gia chủ, nên giải oan còn hơn kết oán! Với lại tôi nghe nói ông có mười người con..."

"Trương Lương, cậu đang nói tiếng người đó sao?"

Tôn Kiến Văn lạnh lùng ngắt lời Trương Lương, lập tức lạnh lùng nhìn Lâm Phong, nói:

"Lâm Phong, tôi biết cậu rất mạnh, tôi cũng không muốn đắc tội với cậu, nhưng thật đáng tiếc, số phận đã an bài chúng ta phải là kẻ thù! Mối thù gϊếŧ con, tôi không thể không báo được!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.