Chương trước
Chương sau
Hòn đảo không tên này nằm ở Vịnh Bắc Bộ, giáp với quần đảo Nam Sa nên có thành viên của tổ thủ vệ tuần tra ở đây thường xuyên, ngăn ngừa cao thủ nước ngoài lẻn vào.

Vào hai ngày trước, tiểu tổ thủ vệ của họ nhận được tin rằng tối nay rất có thể sẽ có một đội lính đánh thuê từ Vịnh Bắc Bộ vào để thực hiện hành vi khủng bố.

Vì vậy họ đã bố trí phòng thủ ở đây từ sớm, chuẩn bị xử gọn đội lính đánh thuê nước ngoài này trong một lần.

Ai dè họ phòng thủ đến tận khuya, lính đánh thuê đâu không tới, ngược lại nhìn thấy một người đàn ông bế một người phụ nữ hôn mê bất tỉnh bay lên đảo.

Có thể bay ở khoảng cách gần chứng tỏ người đàn ông này ít nhất cũng phải là cao thủ tông sư võ đạo!

Adv

Điều này khiến các thành viên tiểu tổ thủ vệ lập tức trở nên cảnh giác.
“Trương Lỵ, nửa đêm nửa hôm người này bắt một người phụ nữ lên đảo là rõ ràng không có ý tốt! Chúng ta có cần ra tay cứu người phụ nữ đó không?”

Phó tổ trưởng tiểu tổ thủ vệ Tôn Bình nhỏ giọng hỏi người phụ nữ áo đen bên cạnh.

“Trước hết cứ chờ xem đã, tối nay chúng ta còn có nhiệm vụ khác!

Adv

Việc này liên quan đến sự an toàn trong nước, không thể lỗ mãng!”

Trương Lỵ trả lời.

“Nhưng…”

Tôn Bình còn định nói gì đó nhưng lại bị Trương Lỵ ngắt lời.

“Đặt đại cục lên trên hết!”

“Dạ vâng!”

Tôn Bình gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Anh ta nhìn về phía Nhị sư tỷ đang nằm trên bờ cát cách đó xa xa, trong mắt có tia sáng loé qua.

Dù cách hơn một nghìn mét, anh ta vẫn có thể nhìn thấy loáng thoáng thân hình tuyệt vời của Nhị sư tỷ.

Đúng là muốn gì có đó, tỉ lệ vàng!
Đặc biệt lúc này Nhị sư tỷ chỉ mặc chiếc áo rộng thùng thình của Lâm Phong, đôi chân dài trắng như tuyết lộ ra ngoài, trông càng thêm quyến rũ!

Mẹ nó, bông hoa nhài bị cắm lên bãi cứt trâu mất rồi!

Chờ khi nào giải quyết đám lính đánh thuê kia xong, mình phải ra chiêu anh hùng cứu mỹ nhân, cho bãi cứt trâu này một bài học mới được.

Tôn Bình nghĩ thầm trong lòng.



Bên cạnh đống lửa.

Lâm Phong vừa nướng cá, vừa dùng thần thức quét tất cả mọi thứ trên đảo.

Vậy nên anh phát hiện ra đám người nằm trong bụi cỏ rất nhanh, cũng đã nghe hết đoạn đối thoại giữa Tôn Bình và Trương Lỵ.

“Việc này liên quan đến sự an toàn trong nước? Chẳng lẽ đám người này là thành viên thủ vệ biên phòng?”

Lâm Phong nói thầm.

Anh cũng biết rất nhiều về tình hình trong nước hiện nay.
Biết mặt nổi trong nước có hai bộ môn lớn.

Một là bộ chấp pháp, hai là tổ thủ vệ.

Thành viên tổ thủ vệ chịu trách nhiệm canh giữ biên giới, ngăn cao thủ nước ngoài lẻn vào, bảo vệ an toàn cho quốc gia.

Không ngờ trên một hòn đảo nhỏ hoang vu thế này vẫn có người của tổ thủ vệ!

Nhưng Lâm Phong cũng không nghĩ nhiều.

Anh tới hòn đảo này chỉ để nghỉ ngơi dưỡng sức một lát thôi, chờ Nhị sư tỷ tỉnh lại sẽ về Vân Xuyên ngay, không nhất thiết phải tiếp xúc với đám người này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.