Chương trước
Chương sau
Một thiên nhẫn cường đại như thế cứ vậy mà hóa thành thịt vụn?

Điều này khiến bọn họ cảm thấy không chân thật, giống như đang nằm mơ.

Lúc này, Lâm Phong cũng nhíu mày.

Mẹ nó, quên sưu hồn rồi!

Hắc Ảnh là một thượng nhẫn, ở nhóm Bát Kỳ cũng là kẻ quyền cao chức trọng, nếu có thể sưu hồn của gã, nhất định có thể biết được rất nhiều chuyện liên quan đến nhóm Bát Kỳ.

“Thực sự đáng tiếc…”

Adv

Lâm Phong lắc đầu, nhìn lướt qua đám người còn đang ngây ngẩn, không nói thêm gì nữa mà xoay người rời đi.

“Lâm Phong, chờ đã!”

Hoàng Mi Đạo Nhân thấy vậy bèn hô lên. .

||||| Truyện đề cử: Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm |||||

“Chuyện gì?”

Adv

Lâm Phong hỏi.

“Sao cậu biết đâu là chân thân?” Hoàng Mi Đạo Nhân tò mò hỏi.

“Có thể do tôi may đấy.” Lâm Phong thản nhiên đáp.

Hoàng Mi Đạo Nhân ngẩn ra.

Lão ta có thể chắc chắn Lâm Phong không dựa vào may mắn, nhưng nếu anh đã không muốn nói thì lão ta cũng không hỏi nhiều.

“Chuyện này phải cảm ơn cậu! Tôi sẽ báo lên trên…”

“Khỏi. Tôi cứu các người vì hôm nay là lần đầu tiên đến nhà vợ, tâm trạng tương đối tốt mà thôi.”

Lâm Phong cắt lời Hoàng Mi Đạo Nhân, nói thêm:

“Còn hai chữ cảm ơn là vô dụng nhất trong mắt tôi! Nếu ông có lòng thì tặng chút linh thạch, tôi còn cảm ơn ngược lại ông.”

Hoàng Mi Đạo Nhân nghe vậy thì sửng sốt.

Mà trong giây lát đó, bóng dáng Lâm Phong đã biến mất trong bóng tối mênh mang.

Thấy Lâm Phong rời đi, Triệu Vô Cực không nhịn được mà mắng:

“Cái đầu cậu! Tuy Lâm Phong đã cứu chúng ta nhưng tôi vẫn muốn nói cậu ta quá biến thái! Triệu Vô Cực tôi còn chưa thấy ai kiêu ngạo như thế đâu!”

“Người ta có vốn để kiêu ngạo. Nếu ở tầm tuổi đó có thực lực như cậu ta, tôi còn kiêu ngạo hơn cậu ta nhiều!”

Hoàng Mi Đạo Nhân nói.

Triệu Vô Cực nghe vậy thì thở dài một hơi, không nói gì nữa.

Trước kia nghe đồn Lâm Phong giết người như ngóe, lạnh lùng vô tình, diệt nhà họ Giang, tàn sát nhà họ Vương, đến cả tổng chấp pháp Long Ngạo Thiên mà cậu ta cũng dám xiên, thậm chí còn tuyên bố với các thế lực của Kim Lăng, đến lần nào thanh toán lần đó!

Điều này khiến ông ta luôn ghét Lâm Phong, hận không thể lập tức chém Lâm Phong ra thành tám miếng!

Nhưng sau khi trải qua vài chuyện, ấn tượng của ông ta với Lâm Phong đã thay đổi.

Tuy Lâm Phong rất ác độc, kiêu ngạo cực kì nhưng nếu không chọc vào anh thì anh cũng không làm khó dễ gì.

“Cũng phải, Lâm Phong đã cứu tôi hai lần, lần trước khi Cuồng nhân tới, tôi không địch lại, cũng là cậu ta giúp đỡ!”

Triệu Vô Cực nói.

“Lâm Phong cứu tôi ba lần rồi.”

Hoa Vân Phi do dự một chốc, nói tiếp:

“Trước đó trên chuyến bay kia, là Lâm Phong cấp cứu cho tôi! Cả khi Mã Đông Phong ở thành phố Kinh Hàng làm phản, và lần này…”

“Cái gì? Trên chuyến bay kia cũng là Lâm Phong cứu?”

Triệu Vô Cực đầy khiếp sợ.

“Đúng vậy, tôi chắc chắn là anh ta!”

Hoa Vân Phi gật đầu.

Hoàng Mi Đạo Nhân nghe hai người nói vậy, trong lòng chấn động, không khỏi lên tiếng:

“Khó trách đêm nay chúng ta gặp nguy hiểm mà cậu ta lại xuất hiện đúng lúc như thế!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.